Chương 686: Thâm cung đào bảo.
Gió thu thổi nhẹ, một chiếc thương thuyền giương rộng cánh buồm, dọc theo dòng Thanh giang xuôi dòng mà xuống.
Trên tầng hai thuyền lâu, truyền đến vài tiếng nói có vẻ hơi khàn khàn đè nén mà ho:
"Khục ....khụ khụ ......"
Boong tàu tràn đầy lữ nhân trời nam biển bắc, tầng hai lại không có mấy vị khách, một Thanh Y công tử, lưng đeo vỏ đao bọc ba thước gấm, trên tay bưng khay, đẩy cửa phòng ra.
Kẹt kẹt -
Bàn trà bên cạnh cửa sổ, ngồi lão giả dáng người khá cao, cẩm bào đai ngọc, trên thân mặc áo choàng rộng rãi, một đôi mắt thần hoa nội liễm, tựa như con chim ưng cô độc trải qua thế sự.
"Sư phụ, thuốc đã sắp lạnh, uống một ngụm đi, coi như trị không hết bệnh, cũng có thể giảm đau."
Thanh y công tử buông khay xuống, từ bên trong bưng lên chén thuốc, đặt ở trong tay lão giả, hai đầu lông mày mang theo thần sắc lo lắng thật sâu.
Nhưng phản ứng của lão giả lại có chút bình thản, ngón tay đẩy chén thuốc ra:
"Thuốc này có thể giảm đau, nhưng làm cho người ta loạn thần loạn chí, một khi trầm mê trong đó thì không thể tự kềm chế, không thể chạm vào. Lúc đầu sư thúc ngươi có được chút tin tức Tuyết Hồ Hoa, khả năng còn có chút hiệu quả, chưa từng nghĩ xuôi gió xuôi nước cả một đời, lại bởi vì người huynh trưởng này mà phơi thây hoang dã ....."
Thanh y công tử ngồi xuống bên cạnh, khuyên nhủ:
"Người chết như đèn diệt, xin sư phụ nén bi thương. Lần này đi Tây Hải chư bộ, vốn cho rằng có thể tìm được một ít Tuyết Hồ Hoa, nào nghĩ tới tứ đại bộ cộng lại cũng móc không ra một hai. Coi như Tuyết Hồ Hoa nở cũng chỉ trong hai năm này....."
"Chữa bệnh phải ra tay từ đầu nguồn, đầu nguồn chưa trừ diệt, dù cho nhiều Tuyết Hồ Hoa cũng chỉ có tác dụng hòa hoãn. Muốn thân thể khôi phục như lúc ban đầu, vẫn phải xem kinh thành."
"Aizz ....."
Thanh Y công tử nghe được nơi đây, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn về phía bờ sông dần dần phồn hoa.
"Tiết Bạch Cẩm không muốn cùng bọn ta hợp mưu, cũng không biết Nữ Đế có chiến lực bao nhiêu, cộng thêm hai võ khôi là Tuyền Cơ chân nhân và Dạ Kinh Đường, chỉ dựa vào sư phụ áp trận, chuyến này trong lòng thực bất an..... mặc dù lấy được từ Tây Hải chư bộ bên kia "Tù Long chướng", nhưng vật này thất truyền đã trăm năm, cũng không biết bây giờ Tây Hải chư bộ phối ra có còn bá đạo như trong truyền thuyết hay không......"
Lão giả lắc đầu: "Chỗ khó của việc này không ở trên thân một hai người, mà là đại thế. Nữ Đế cày cấy mười năm tích uy sâu nặng, coi như chúng ta làm được chuyện, cho dù Yến Vương cưỡng ép khoác lên hoàng bào, trên lưng vẫn bêu danh thí quân, không nhất định có thể ngồi ổn thiên hạ, mà Lương vương ngược lại có khả năng ngồi thu ngư ông thủ lợi. Nếu không phải tình thế bức bách, vi sư cũng sẽ đợi thêm mấy năm......"
Khi đang nói chuyện, ở chỗ rất xa trên bờ sông, xuất hiện đại đội binh mã, cùng tiếng kèn:
"Ô -- "
"Ô -- "
Lão giả đứng dậy đi tới bên cửa sổ dò xét, có thể thấy được phía trước là mấy trăm cấm quân giơ cao long kỳ mở đường, sai dịch thì năm bước một người đứng ở hai bên con đường, xe ngựa của bách tính đều lui đến ven đường, cúi đầu khom người không dám tùy ý ngẩng đầu lên.
Mà bên trong là hơn mười chiếc xe, xe ngựa phía trước nhất càng gây ý, phía trước là sáu con ngựa màu lông thuần trắng chân đạp tuyết, độ rộng toa xe cơ hồ chiếm cứ toàn bộ quan đạo, hai bên thì mang theo kỵ sĩ đeo mặt nạ, cẩn thận liếc nhìn xung quanh mỗi ngọn cây cọng cỏ.
Phía sau là bộ khoái cầm đao thuẫn, cùng đội ngũ người người nhốn nháo, có xe ngựa kiểu quan và tạp dịch các loại, toàn bộ đội ngũ ở trên quan đạo xếp thành một hàng, kéo dài gần hai dặm.
Thanh y công tử nhìn thấy chiến trận này, vô ý thức lui về chỗ tối nửa bước, cảm thán nói:
"Người giang hồ phô trương dù có lớn, so với nghi trượng đế vương, cũng là tiểu vu gặp đại vu. Trách không được người người đều muốn làm Hoàng đế."
"Người nghĩ đều là hơn người một bậc, mà không phải một cái danh hào Hoàng đế, như trên đời này nếu có tiên nhân, người có thể thành lại có mấy người coi trọng đế vương thế tục."
"Sư phụ nói là....."
-----
"Ô -_ "
"Ô -- "
Ở giữa đội ngũ trùng trùng điệp điệp, thỉnh thoảng vang lên tiếng kèn lệnh hùng hậu.
Sáu ngựa ngang nhau kéo ngự liễn ở chính giữa đội ngũ, xung quanh là ba mươi tên hộ vệ cưỡi ngựa tùy hành mặc Kỳ Lân khải, mặc dù giống cấm quân mở đường phía trước, nhưng đều đeo mặt nạ màu đen.
Cử động lần này cũng là không phải dùng để phân chia binh chủng, mà là người đi trước mặt ngự liễn, từ Hắc Nha, ám vệ, cao thủ trong cấm quân tạo thành, nam nữ già trẻ đều có, lại mặc chế phục riêng phần mình sẽ thành một đoàn đay rối, nhìn không lịch sự cho lắm.