Chương 687. Nửa Vòng Tròn
Bên trong ngự liễn, Nữ Đế thân mặc long bào đen đỏ giao nhau, mũ miện trên đầu rủ xuống mười hai cây ngọc tảo che cản dung nhan tuyệt sắc, mặc dù ăn mặc rất chính thức, nhưng tư thế ngồi hoàn toàn lười biếng như trước đây, chân trái khoác lên trên đùi phải, cánh tay tựa vào lan can, xuyên thấu qua sa mỏng cửa sổ ngắm nhìn hai bên bờ vùng ven sông.
Buổi sáng ngăm trong bồn tắm, không cẩn thận chơi quá trớn, bị nam nhân nhìn thấy khá nhiều nơi, nếu như đổi thành cô gái tầm thường, khẳng định đã mất hồn mất vía suy nghĩ lung tung, khuôn mặt còn thỉnh thoảng đỏ một chút.
Nhưng Nữ Đế hiển nhiên không phải cô gái tầm thường, bị Dạ Kinh Đường nhìn cũng không phải lần đầu, vì thế đáy lòng vẫn rất bình tĩnh, chỉ là nhìn xem muôn hình muôn vẻ ven đường, ngẫu nhiên mới có thể liếc mắt một cái ra phía sau.
Dạ Kinh Đường làm người đứng thứ hai Hắc Nha, trường hợp Nữ Đế đi tuần, hắn ở trong xe ngựa phía sau ôm cô nương hiển nhiên không có khả năng, lúc này cũng đổi lại một thân hắc quang Kỳ Lân khải, bên hông ngựa giắt Minh Long Thương, đi ở bên ngoài trên đồng cỏ trên quan đạo, nhìn chăm chú tình huống hai bên quan đạo.
Mà bên cạnh Dạ Kinh Đường, là hắc giáp kỵ sĩ thân cao tương tự, mặc dù vai rõ ràng gầy hơn Dạ Kinh Đường một chút, nhưng ngực vẫn ưỡn ra, thậm chí áo có chút chật trội, bên hông ngựa treo hắc lân thương, phối hợp tua trên mũ giáp, nhìn khí thế uy phong lẫm liệt, hoàn toàn không thua Dạ Kinh Đường bên cạnh.
Khóe mắt Dạ Kinh Đường đánh giá hai mặt hộ tâm kính trước ngực Bổn Bổn, có chút đau lòng, hoàn toàn không nghĩ ra Đại Bổn Bổn làm thế nào chen hai đầu rồng béo uy phong lẫm lẫm vào bên trong giáp ngực, đi được một đoạn thì hỏi:
"Nếu điện hạ khó chịu thì về xe nghỉ ngơi đi, đường cũng không bao xa, mặc thứ này làm cái gì."
Đông Phương Ly Nhân mặc thân áo giáp đi ra ngoài, là bởi vì nàng có vóc người đẹp, mặc áo giáp vô cùng khí khái hào hùng, chuyên môn mặc cho Dạ Kinh Đường nhìn một chút. Mặc dù bộ ngực đều bị áo giáp đè ép, hô hấp có chút nghẹn, nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra trạng thái uy nghiêm khí phách:
"Đại Ngụy dùng võ lập quốc, tử tôn vô luận nam nữ đều phải học công phu cưỡi ngựa bắn cung, nếu như ngay cả áo giáp mà cũng mặc không được, về sau ra chiến trường thế nào?"
Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không có cười, mặc dù võ nghệ của Bổn Bổn với hắn mà nói cũng không khác biệt lớn so với không có, nhưng đặt ở trong mắt người bình thường thì giống như Tiểu Vân Ly, đã biết bay trên mái nhà đi trên vách tường cũng được tính là đỉnh tiêm cao thủ, đi ra chiến trường thật đúng là không có vấn đề gì. Hắn nghĩ nghĩ đành đề nghị:
"Mãng phục mà điện hạ cũng có thể định chế thành kiểu dáng thích hợp cho nữ tử, áo giáp cũng có thể làm một kiện theo yêu cầu, ừm.... kích thước khác không thay đổi, đổi giáp ngực thành nửa vòng tròn....."
"Nửa vòng tròn?"
Đông Phương Ly Nhân hơi cúi đầu nhìn giáp ngực, tưởng tượng thân mặc áo giáp mà trên ngực đội hai cái bánh bao lớn, giọng nói chợt lạnh lẽo:
"Vậy mà được sao?"
Dạ Kinh Đường tỉ mỉ nghĩ lại cũng đúng, loại trang phục nữ kỵ sĩ này, tựa như càng thích hợp để ở trong khuê phòng dụ hoặc tướng công, đành nhẹ nhàng cười, không tiếp tục đề nghị loạn nữa.
Ngọc Đàm Sơn Trang cách kinh thành cũng không coi là xa xôi, nhưng quá nhiều người đằng sau còn đi theo không ít bộ tốt, tốc độ cũng không quá nhanh, từ hoàng cung xuất phát đi gần hai canh giờ, mới tới sương mai phong.
Triêu Lộ Sơn tiếp giáp Phù Dung Trì, phạm vi vài dặm đều là lâm viên Hoàng gia, cũng chính là sản nghiệp tư nhân của Nữ Đế, do vài ngày trước bắt đầu chuẩn bị, bãi cỏ bên ngoài sơn trang đã biến thành doanh địa tạm thời, cấm quân điều tới sẽ trú đóng ở chân núi.
Thái hậu và Nữ Đế ngồi xe vua, từ ngự đạo trực tiếp tiến vào sơn trang, rất nhiều cung nữ tùy hành, Dạ Kinh Đường thì ở trên con đường đá trắng bên ngoài sơn trang tuần sát cảnh giới, cho đến khi nhân thủ đến đủ dàn xếp lại vị trí, mới khôi phục tự do.
Dạ Kinh Đường đưa Bổn Bổn một mực làm đồng đội về chỗ ở trong sơn trang rồi lại đi tới sương phòng được sắp xếp cho riêng hắn, dỡ xuống áo giáp.
Hoàng thành cấm quân dùng Kỳ Lân khải, tính chất cực kì tinh xảo, chỉ riêng phuk kiện đã có mười bốn mười lăm cái, trước kia Dạ Kinh Đường không tiếp xúc qua áo giáp, lại không thể làm hư, cởi ra tương đối phiền phức, ngay khi đang ở trong phòng đứng nhìn gương chậm rãi thu thập đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Đạp đạp ~
Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Tuyền Cơ chân nhân một bộ áo trắng từ hành lang đi tới nên dừng động tác lại, dò hỏi:
"Thánh thượng bên kia đã thu xếp tốt rồi?"
Tuyền Cơ chân nhân tiến vào trong phòng, nhìn thấy Dạ Kinh Đường một thân giáp đen cứng rắn, ánh mắt có chút tán thưởng, đi đến trước mặt hắn hỗ trợ, vừa trả lời:
"Thánh thượng và Thái hậu ở Tẩy Long Trì tắm rửa, ta dành thời gian tới đây nói với ngươi một ít chuyện. Buổi sáng hôm nay ta đi tra xét, cao thủ dưới trướng Yến Vương thế tử chỉ có Phương Thế Kiệt, ngoài ra còn mang tới trăm tên người hầu, nhưng võ nghệ xuất chúng lại không có mấy ai.
"Yến Vương thế tử đêm qua đi phố Ngô Đồng, quần áo nhẹ nhàng bên người cũng chỉ mang theo mấy người Phương Thế Kiệt, Văn Đức Kiều cùng mấy công tử uống rượu ở trên Kim Bình Phong Lâu, nửa đường uống say đã trở về phòng ngủ, cũng không mang theo chim gì..."
"Một mình Phương Thế Kiệt..... không mang chim..."