Chương 688. Vô Lễ
Dạ Kinh Đường nghe đến đó, nhíu nhíu mày -- thân là hộ vệ, loại bỏ, bắt người gì đó đều là phụ, một tấc cũng không rời bảo hộ mục tiêu là nhiệm vụ thiết yếu, ở dưới tình huống không xác định nguy hiểm, trước tiên phải đưa mục tiêu bảo hộ đến nơi an toàn mới là phản ứng bình thường.
Buổi tối hôm qua hắn còn ở sau ngõ hẻm, mà vị trí Yến Vương thế tử, hẳn là trước đường phố chính, cách nhau mấy tòa nhà, Phương Thế Kiệt lại trực tiếp đi ra ngoài, ném Yến Vương thế tử đang say rượu một mình trong phòng, nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
"Mấy người bằng hữu có mang hộ vệ hay không?"
"Đều là công tử của cao môn đại hộ, khẳng định có hộ vệ, nhưng chỉ là vũ phu bất nhập lưu, không đáng giá nhắc tới."
Dạ Kinh Đường nghĩ: "Yến Vương thế tử đã uống say, xung quanh lại không có cao thủ, khi đó Phương Thế Kiệt phát hiện có khách không mời mà đến, không có khả năng sẽ cứ thế tuỳ tiện rời đi. Ta đoán chừng Yến Vương thế tử căn bản không uống say, hôm qua đi Kim Bình Phong Lâu là để âm thầm gặp người nào đó, con chim có lẽ là của người này nuôi, bản lĩnh rất không nhỏ, mà còn khiến Phương Thế Kiệt rất tin tưởng....."
Tuyền Cơ chân nhân đứng ở trước mặt, lấy giáp ngực xuống:
"Yến Vương thế tử trước kia cũng thường xuyên mang theo một người chạy khắp nơi, Phương Thế Kiệt làm chuyện tính tiền và nhờ vả không ít, còn phòng hộ lỏng lẻo như vậy, ta càng có khuynh hướng bản thân Yến Vương thế tử có võ nghệ liền không tầm thường.
"Con cháu hoàng thất đều tập võ từ thuở nhỏ, Yến Vương thế tử càng là sư thừa đông đảo, võ nghệ cho dù chênh lệch cũng sẽ không quá cách biệt với Ly Nhân, nhưng Yến Vương thế tử vào kinh thành mười năm rất an phận không hề động tay chân, cụ thể mạnh yếu cũng không quá rõ ràng."
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này cũng có lý, mình có thể tự bảo vệ mình, xác thực không cần hộ vệ luôn canh giữ ở trước mặt. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Thế tử Yến Vương gần đây có động tỉnh gì không?"
"Cả ngày không có việc gì, động tĩnh không có cách nào phỏng đoán, chỉ biết là Văn Đức Kiều nhi tử quốc công, hôm nay qua làm sinh nhật, ở trong thành bày tiệc đãi khách. Yến Vương thế tử bình thường chơi cùng những người này nên có thể sẽ trình diện."
Dạ Kinh Đường nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều.
Chờ khi cởi ra giáp váy, toàn thân trên dưới chỉ còn lại áo lót màu đen mỏng manh.
"Cám ơn."
Dạ Kinh Đường đáp tạ một câu, đang muốn cầm lấy áo bào tự mình mặc vào, đã thấy lục Đại tiên tử thanh lệ động lòng người trước mặt rời đôi mắt, rất bí ẩn mà ngắm nơi cô nương không nên nhìn.
Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn, mười phần bình thường cũng không có chỗ nào gây xấu hổ, cũng rõ ràng Tuyền Cơ chân nhân đang nhìn cái gì, có chút im lặng:
"Ta cũng không phải con lừa, làm sao có thể tùy thời tùy chỗ cái gì kia. Lần trước là ta té xỉu, ngươi giúp ta xoa thuốc, ta tưởng là Ngưng nhi, mới có hơi bất nhã......"
Thấy Dạ Kinh Đường ngẩng đầu ưỡn ngực chứng minh hắn không phải hạng người sắc dục huân tâm, ánh mắt Tuyền Cơ chân nhân nghiền ngẫm, lùi ra sau một chút, mông nở nang tựa lên trên bàn, hai tay ôm ngực, vô tình hay cố ý làm ra động tác chèn dưa hấu:
"Thật sao?"
Tuyền Cơ chân nhân có dáng dấp vô cùng cân xứng, mặc dù ngực áo có quy mô không sánh bằng ba mẹ con nhà Hoàng gia, so với Tam Nương cũng là tự rước lấy nhục, nhưng cũng không nhỏ, thuộc về loại vừa vặn có thể một tay nắm đầy.
Lúc này hai tay ôm ngực cố ý chen một cái, vạt áo đã bày ra sức giãn không chịu nổi gánh nặng, khí chất đặc biệt nửa phần yêu nữ nửa phần Quan Âm, lực sát thương càng thêm kinh người.
Dạ Kinh Đường nhướng mày, cảm thấy hai sư đồ này rất đơn giản, đối mặt với tình huống khiêu khích rõ ràng như vậy hắn sợ thân thể xuất hiện phản ứng nên lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác rồi đi lấy áo choàng:
"Lục tiên tử, xin ngươi tự trọng."
"Ta tự trọng cái gì? Ta đứng mệt mỏi, dựa vào một chút cũng không được."
Hai tay Tuyền Cơ chân nhân đưa ra sau chống đỡ mặt bàn, ấn xuống áo choàng trên bàn, nghiêng đầu nhìn qua Dạ Kinh Đường chỉ cách một chút:
"Ta và ngươi trò chuyện chính sự, tiếp đó ngươi tính sao? Chuẩn bị điều tra như thế nào?"
Dạ Kinh Đường mặc một thân áo mỏng quần manh, mắt thấy Tuyền Cơ chân nhân nhất định phải đùa hắn, hắn trực tiếp ép thân về phía trước, hai tay đặt ở bên cạnh bàn.
Ba ~
Tuyền Cơ chân nhân bị động tác này làm cho hơi ngửa ra sau, bị vây trên mặt bàn, cau mày nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Lục tiên tử, ngươi muốn trò chuyện chính sự, có thể chờ ta mặc quần áo tử tế rồi nói chuyện hay không?"
"Bây giờ ngươi đang không mặc y phục sao? Chỉ lộ cái cổ, còn sợ ta nhìn à?"
Dạ Kinh Đường không còn lời nào để nói, trong lòng suy nghĩ một chút, đáy mắt làm ra bộ dáng giật mình, giương mắt nhìn về phía cửa sổ sau lưng Tuyền Cơ chân nhân:
"Ngọc Hổ?"
Tuyền Cơ chân nhân bị lời này làm cho kinh hãi, vai khẽ run, mặc dù nàng không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng võ nghệ của Ngọc Hổ cũng không thấp, nếu thật sự lén lút đến bên ngoài căn phòng này, nàng không phát hiện ra cũng không phải là không được.
Vì thế đáy lòng Tuyền Cơ chân nhân hơi hồi hộp một chút, nhanh chóng đưa tay còn chống đỡ trên bàn lên đẩy Dạ Kinh Đường ra, đứng thẳng người bày ra tư thái đoan trang sư trưởng nên có, quay đầu xem xét.
Bá ~
Dạ Kinh Đường nhanh chóng lấy áo bào, vung ra sau choàng lên trên thân, ánh mắt trêu chọc.
"Ngươi khẩn trương cái gì? Không phải chỉ hỏi chính sự sao?"
"..."
Tuyền Cơ chân nhân phát hiện ngoài cửa sổ rỗng tuếch, đôi mắt khẽ híp một cái, quay đầu, nâng giày thêu đạp lên chân Dạ Kinh Đường:
"Ngươi vô lễ như thế còn trách ta phản ứng lớn? Chẳng lẽ ta lại thản nhiên để cho người ta trông thấy ngươi nhấn ta trên mặt bàn?"
Sau khi nói xong thì xoay người phiêu nhiên mà đi.
Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, nói câu "Lục tiên tử đi thong thả", vừa lòng thỏa ý mặc y phục vào......