Chương 767. Thân Mật
Thái hậu đang ngủ nghe tiếng động, mơ màng ngồi dậy, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài thì phát hiện cảnh người chạy ta đuổi, có mấy người đang gấp rút lao ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Có Mã phỉ à?”
Lúc này Phạm Thanh Hòa cũng bừng tỉnh bước ra bên ngoài xe ngựa, nhìn về phía xa xa:
“Có vẻ là vậy, hơn nữa võ công còn rất cao.”
Đang nói chuyện thì phát hiện một tên đạo tặc đã bị Dư Long một quyền đập vào đầu nát bét, sợ làm Thái hậu hoảng sợ, Phạm Thanh Hòa nhanh chóng kéo rèm cửa sổ hướng ra bên ngoài lại.
Trên đồng cỏ, một con hắc mã trưởng thành đang chậm rãi đi qua đi lại, Chim Chim cũng đang đậu trước miệng hang thỏ, thò đầu vào bên trong tìm kiếm gì đó, thân hình béo tròn của Chim Chim bịt kín cả cửa hang:
“Chít chít” ~ Cũng không biết thỏ trong hang bị nó dọa sợ đến mức nào nữa.
Ở con suối cách đó không xa, Dạ Kinh Đường ngồi trên một tảng đá, huyền y trên người đã được cởi, lộ ra những đường nét hoàn hảo của nửa thân phía trên. Trên vai trái còn có một vết bầm tím nhìn rất rõ.
Đông Phương Ly Nhân gỡ mạng che mặt, một thân y phục đen tuyền đến gần ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt đau lòng, dùng tay nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lấy từ chỗ Dư Long lên vai của hắn, nhíu mày giáo huấn:
“Bây giờ ngươi đã biết đau chưa? Rõ ràng là đang bị thương, cứ thế bỏ đi không được sao, tại sao phải liều mạng như vậy...”
Dạ Kinh Đường trong tay còn cầm nửa vò rượu, đưa lên miệng uống một ngụm, cười đáp:
“ Ta dùng hai mươi chiêu để hạ gục tên xú hòa thượng kia nhằm rèn luyện gân cốt, không được tính là liều mạng. Nếu ta thực sự dốc toàn lực, một quyền phá vỡ phòng ngự, quyền thứ hai là đánh gục hắn, thậm chí đến cơ hội để nói chuyện hắn cũng không có.”
“Hừ, ngươi tùy tiện hoạt động gân cốt thì đã thành ra như này. Nếu dùng toàn lực ứng phó chẳng phải sẽ chết ở chỗ này sao? Vết thương chưa khỏi thì ngoan ngoãn dưỡng thương đi, mấy ngày kế tiếp không cho phép ngươi rời khỏi xe ngựa. Đợi ngươi hồi phục hoàn toàn rồi, ngươi thích đi đâu cũng được.”
"Ha ha...”
Dạ Kinh Đường thấy Đại Ngây Ngốc không ngừng giáo huấn hắn, cũng không dám cãi lại, nhanh chóng cầm vò rượu đưa tới gần miệng nàng:
“Đi xa như vậy có mệt không? Nào, uống hớp rượu giải khát đi.”
Đông Phương Ly Nhân liếc nhìn vò rượu, muốn cầm lấy uống một ngụm, nhưng tay lại đang bôi thuốc, cầm vò rượu không tiện, nên hơi nâng cằm ra hiệu cho Dạ Kinh Đường đưa lại gần.
Kết quả Dạ Kinh Đường thấy vậy, tự nhiên cũng hiểu ý, hắn rót một ngụm rượu ngậm ở miệng rồi nhanh chóng ghé sát mặt nàng.
“Ngươi!... ưm...”
Đông Phương Ly Nhân giơ hai tay lên, ánh mắt tức giận, còn chưa kịp né tránh đã bị đút vào miệng.
Nàng đập nhẹ lên vai Dạ Kinh Đường, nhưng không thể nào đẩy tên háo sắc mặt dày này ra được. Khu vực xung quanh vắng vẻ lại không có người ngoài nào quấy rầy, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của Dạ Kinh Đường khiến nàng khá hài lòng nên nàng do dự một lúc mới không né tránh nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, coi như khen thưởng cho hắn.
Cô nam quả nữ, “trước hoa dưới trăng”.
Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, Dạ Kinh Đường dùng một nụ hôn là có thể đem con chim săn mồi không thành công quay lại xin ăn.
Nhưng thật đáng tiếc ra ngoài hành tẩu giang hồ kiểu gì cũng gặp phải những người không có mắt.
Dạ Kinh Đường không biết ôm hôn Đại Ngây Ngốc bao lâu thì tay bắt đầu trượt lên trăng tròn phía trên, ngay tại thời điểm sờ đến chỗ quan trọng của Ngây Ngốc thì bỗng nhiên bên tai hắn khẽ cử động, có âm thanh từ xa truyền đến – là tiếng bước chân của người luyện võ với tốc độ rất nhanh lao tới, khoảng cách mỗi bước chân ước chừng dài ba thước. Trên sa mạc Hạn Hải khó đi này mà có thể di chuyển như “chuồn chuồn đạp nước” vậy, tuyệt đối là cao thủ.
Ánh mắt Dạ Kinh Đường lập tức ngưng trọng, lấy lại tinh thần, nhặt thanh bội đao bên hông lên, xoay người ôm Ngây Ngốc đè xuống, ẩn nấp phía sau tảng đá quan sát động tĩnh xung quanh.
Đông Phương Ly Nhân bị hôn có chút choáng váng lại đột nhiên bị Dạ Kinh Đường đè lên người còn tưởng rằng thói ham tình dục của hắn nổi lên muốn làm nàng ngay chỗ này, trong lòng có hơi căng thẳng một chút cho đến khi nghe thấy động tĩnh khác truyền đến mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng liếm môi một cái rồi nhìn ra đằng xa thấy cách đó hai dặm, có bóng người đang lao về phía này với tốc độ cực nhanh.
Nhìn qua bóng người là một tên nam nhân trên mặt quấn một chiếc khăn màu đen, trong tay cầm thanh Trảm Mã Đao, lưỡi đao dài bằng chuôi, dài gần 6 thước vô cùng sắc bén, trông giống như vũ khí trong quân doanh trước kia.
“Hắn là ai?”
“Ta không rõ nhưng hình như không phải nhằm vào chúng ta... Khốn kiếp, hắn dám cướp ngựa của ta!”
Dạ Kinh Đường ban đầu còn tưởng tên đó là một người trong giang hồ đi ngang qua, nhưng quan sát một lúc, hắn phát hiện bóng người phía xa kia sau khi nhìn thấy hắc mã của hắn thì lập tức chuyển hướng, nhìn dáng vẻ chỉ muốn cướp ngựa.
Dạ Kinh Đường bị đối phương làm hỏng chuyện tốt, nay lại còn muốn cướp ngựa của hắn. Hắn không khỏi tức giận, trong chớp mắt dồn lực vào hai chân từ sau tảng đá phi ra.
“ Vù--- vù---.”
Bịch bịch bịch...