Chương 768. Chết Đi Cho Ta
Trên sa mạc Hạn Hải mênh mông, Hồ Diên Kính cầm trường đao trong tay đang sải bước chạy, thỉnh thoảng sẽ nhìn lại phía sau như dân lưu vong chạy trốn trong tuyệt vọng, ánh mắt hắn lúc này vẫn còn mấy phần hoảng sợ.
Vừa rồi, hắn đi đánh lén một thương đội nhìn bề ngoài nhỏ yếu nhưng thực tế thì như gặp phải ác mộng vậy. Hồ Diên Kính lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, có nằm mơ cũng không ngờ bản thân lại gặp loại chuyện như thế này.
Lúc đầu đụng phải kẻ đao thương bất nhập kia đã đủ kinh khủng rồi, dù sao với một thương đội nhỏ mười mấy người, ai có thể nghĩ tới việc bỏ ra một số tiền lớn để thuê cao thủ giang hồ đến áp tiêu chứ?
Kết quả thật sự ngoài sức tưởng tượng, người luyện ngoại công bá đạo như vậy mới chỉ là bắt đầu, những người phía sau lại càng đáng sợ hơn.
Có người cất bước lên liền giống như tia sét chỉ nhìn khí thế thôi cũng biết tên đó so với cao thủ ngoại công kia không hề kém.
Lại có người bước chân quỷ dị di chuyển như một bóng ma màu trắng, chạy không tạo ra gió.
Điều khoa trương hơn nữa là lão thái bà, từ trong đoàn xe bay lên không trung, từ trên không bay tới.
Ngay cả bảy, tám người tùy tùng canh gác phía sau nhìn thanh thế cấp bậc trên giang hồ có lẽ cũng là hàng đầu, cả thương đội không có lấy một người bình thường nào.
Hồ Diên Kính không hiểu tại sao bản thân lại gặp phải một nhóm quái vật như vậy, hắn lại càng không biết được nhiều cao thủ như vậy tới từ đâu mà xuất hiện ở bãi xương hoang này.
Cũng may võ công của hắn ở Lương Châu cũng được tính là hạng đầu. Vừa rồi để đảm bảo an toàn cũng không có tới quá gần, cách doanh trại cũng khoảng nửa dặm, khi sự việc xảy ra, đối phương không thể lập tức bao vây hắn, mà đơn lẻ đuổi theo hắn. Nếu võ công không bằng hắn thì căn bản không ngăn được hắn, hắn dốc toàn lực bỏ chạy là có thể chạy thoát. Chẳng qua, ba thuộc hạ hắn mang theo lại không may mắn như vậy, bọn họ đến cơ hội đi sau cùng cũng không có, không ai trong số họ sống sót sau khi đỡ một chiêu.
Hắn một hơi chạy đi xa hơn mười dặm xong, lúc này phía sau đã không còn truy đuổi, hẳn là bọn chúng sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, không dám rời xa doanh trại cho nên mới không tiếp tục đuổi theo nữa.
Nhưng Hồ Diên Kính vẫn lo lắng như cũ, cầm dao chạy bạt mạng suốt chặng đường, chỉ muốn nhanh chóng quay vể bang phái càng sớm càng tốt.
Bản thân hắn là đỉnh phong cao thủ, sức bền rất tốt, nhưng liên tục duy trì tốc độ nhanh nhất, chạy suốt hơn mười dặm, phổi của Hồ Diên Kính như sắp nổ tung. Đang lúc chạy trốn trên hoang nguyên thì nhìn thấy một con ngựa lớn ở đồi cỏ bên kia, xung quanh lại không có ai, hắn cũng không lo nghĩ được nhiều, lập tức quay người lao tới chuẩn bị tóm lấy ngựa bỏ chạy.
Vùng hoang vắng này tự nhiên xuất hiện một con ngựa, xung quanh không hẳn là không có người ở đây.
Hồ Diên Kính cũng đoán được chủ nhân của con ngựa chắc chắn đang ở gần, nhưng hắn nhìn xung quanh con ngựa không thấy ai, hắn tự tin với tốc độ của bản thân đủ để tranh thủ thời điểm chủ nhân của ngựa giật mình mà bỏ chạy.
Nhưng đáng tiếc là khi Hồ Diên Kính còn cách con ngựa đen hơn mười thước, chợt nghe thấy một âm thanh từ bờ suối phía xa truyền đến: âm thanh như sấm chớp ở vùng đất hạn hán, tuy khoảng cách rất xa nhưng Hồ Diên Kính vẫn cảm thấy lòng bàn chân bỗng dưng run lên, ngay tại thời điểm đó nước trong suối cũng bị chấn động mà bắn tung tóe.
Bay lên cùng với sóng nước là một cái bóng màu trắng lao vút lên nhanh như tia chớp tạo thành một đường di chuyển thẳng tắp trên bầu trời, thời điểm nhìn thấy được thân ảnh rõ ràng cũng chính là lúc vị trí của người ở phía trước trăng lưỡi liềm. Ngay sau đó, thân ảnh dùng tư thế Thái sơn áp đỉnh từ giữa không trung đáp xuống đất.
Rầm rầm ~~ cú nảy người lên này cực kỳ đáng sợ, gần như trong chớp mắt từ xa tới ngay phía trước hắc mã.
Hồ Diên Kính vội vàng dừng lại, chân hắn vạch ra hai rãnh dài trên sa mạc. Khi người hắn dừng lại được, thanh đao đã nằm ngang ở trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vừa đáp xuống trước mặt chính là nam tử có dáng người hoàn mỹ.
Nam tử mặc quần đen, không mặc áo để lộ bộ ngực và bờ vai rộng cũng như cơ bụng săn chắc, che mặt bằng một chiếc khăn màu đen, chỉ để lộ một đôi mắt sắc bén.
Hai chân nam tử tiếp đất liền trượt ra, tay phải chống đỡ trên mặt đất, tay trái cầm một thanh binh khí được bọc trong vải đen. Tư thế như hổ ngồi. Không có thêm động tác nào nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được tính uy hiếp phát ra từ sâu bên trong.
Hồ Diên Kính ánh mắt có chút giật mình, vị hiệp khách trẻ tuổi này không mặc áo, nhìn thoáng qua hắn đã đoán được rằng khi hắn tới có lẽ người này đang cùng nhân tình làm chuyện giường chiếu.
Hồ Diên Kính sợ có truy binh phía sau đuổi tới nên không dám phát sinh xung đột với người lạ ở đây, định thu đao giải thích theo lễ nghĩa của giang hồ, nhưng chưa kịp hành động thì đã nhìn thấy một bóng trắng từ đồng cỏ bay lên, nhìn dáng vẻ rõ ràng là con chim ưng to béo mà lúc ban ngày hắn gặp được ở trên chợ phiên.
Đồng tử Hồ Diên Kính co rút, hắn thầm nghĩ trong lòng không ổn, con chim ưng màu trắng bay tới đậu trên người nam hiệp khách trước mặt, hắn không dám do dự thêm chút nào nữa, hắn dồn trọng tâm vào chân rồi nhảy lên, hai tay vẫn nắm chặt thanh Trảm Mã Đao vung lên theo đường bán nguyệt chém xuống không trung:
“Chết đi cho ta!”