Chương 769. Các Hạ Là Ai?
Vụt!? ?
Vốn dĩ Dạ Kinh Đường không có ý định giao đấu với tên giang hồ không có mắt này, tới đây chỉ để đuổi hắn đi, nhưng không ngờ đối phương hóa ra còn ngang ngược hơn hắn nghĩ. Trộm ngựa không thành chưa nói được câu nào đã giơ đao mà chém xuống. Tất nhiên hắn cũng có chút kinh ngạc.
Sau đó Dạ Kinh Đường liền xem hắn như mã tặc mà xử lý, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bang - tiếng nổ lại lần nữa vang lên trên hoang nguyên sa mạc Hạn Hải.
Hồ Diên Kính cũng đoán được võ công của vị hiệp khách này không hề thấp, nhưng không ngờ tới võ công của đối phương lại có thể vượt qua cả tưởng tượng của hắn. Cả hai người cùng lúc duỗi thẳng chân ra, chỉ trong giây lát đã lao tới trước mặt người kia.
Hồ Diên Kính là thủ lĩnh của thế lực xếp thứ hai ở Lương Châu này, bàn về sức chiến đấu thì chắc chắn không bằng Quân Sơn Đài Diêu Văn Trung, nhưng trong tay hắn đang cầm chính là một trường binh nhẹ và sắc bén, đối mặt với tình huống bất ngờ này vẫn có cơ hội phản kháng. Gặp tình thế bất lợi, hắn lập tức dừng lại không lao về phía trước nữa mà dồn lực cầm đao đâm về phía trước, Trảm Mã Đao này dài sáu thước, có thể dùng đao làm thương lấy dài đánh ngắn.
Dạ Kinh Đường không hề rút đao ra mà trực tiếp lao tới trước Trảm Mã đao rồi nghiêng người đá một cước, chân trái chuẩn xác đá vào một cạnh của mũi đao.
Hướng tấn công của Trảm Mã Đao ngay lập tức bị lệch để lộ sơ hở ở nửa thân trên.
Nhân cơ hội Hồ Diên Kính còn chưa kịp thu đao lại, người hiệp khách thừa cơ lao lên dùng đầu gối thúc mạnh vào người của hắn.
Hồ Diên Kính ánh mắt hoảng sợ, nhưng động tác tay cũng không chậm, thấy đối phương tới gần, vội vàng thu chuôi đao chắn ngang ngực.
Bùm!
Đầu gối va đập trúng phần chuôi đao, lập tức uốn chuôi dao bằng gỗ cứng bị ép thành hình nửa vòng cung, đập mạnh vào ngực Hồ Diên Kính.
Hồ Diên Kính bị lực va chạm lớn đẩy lùi lại hai bước, giơ đao lên định chém nhưng lại không nghĩ rằng đối phương chỉ vừa tiếp đất liền chuẩn xác túm lấy phần đầu chuôi đao, sau đó dậm mạnh chân trái xuống đất dồn sức vào bả vai vật Hồ Diên Kính xuống. Cú va chạm mạnh và nặng nề khiến Hồ Diên Kính bay về phía sau.
Nếu hắn thả đao ra vào lúc này chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc, tay Hồ Diên Kính phải vẫn nắm chặt đầu cán dao, cả người nằm ngang.
Sau đó hắn giật mạnh cánh tay phải của mình, lộn người về phía sau, đá lên không trung, tấn công cánh tay phải đang cầm chuôi dao của Dạ Kinh Đường:
“Chết đi.”
Trong mắt Dạ Kinh Đường hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không ngờ người này lại nắm chắc các kỹ năng cơ bản như vậy. Hắn buông tay phải cầm Trảm Mã Đao ra, không chờ đối phương thay đổi chiêu thức, tay trái rút Ly Long Đao chuyển động nhẹ. Một tia sáng lạnh lóe lên trên vùng hoang nguyên sa mạc.
Đông Phương Ly Nhân từ xa nhìn tới chỉ thấy tay trái của Dạ Kinh Đường khẽ động, tấm vải đen vốn bọc trên trường đao đã rách thành vụn trong nháy mắt, nhưng vỏ đao không có ai cầm mà rơi lơ lửng trên không trung.
Một tia sáng bạc lóe lên từ vỏ đao một lúc rồi nhanh chóng quay trở lại trong vỏ.
Ở xa quan sát, Đông Phương Ly Nhân từ đầu đến cuối không nhìn thấy lưỡi đao, giống như thanh đao dài chưa từng rút khỏi vỏ, thay đổi duy nhất là tay Dạ Kinh Đường vốn cầm vỏ đao nay đã chuyển sang cầm chuôi.
Hồ Diên Kính có võ công cao hơn, có thể nhìn thấy nhiều chi tiết hơn, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một tia sáng trắng hiện lên trước mặt, thậm chí còn không nhìn ra được đó là đao hay kiếm xẹt qua. Về phần đỡ chiêu càng là chuyện không tưởng. Nếu như không có cảnh giới thiên nhân hợp nhất tức là trời đất, con ngươi hòa hợp để dự đoán trước ý đồ thì đến bản thân Dạ Kinh Đường cũng không kịp phản lại chứ đừng nói đến Hồ Diên Kính. Hồ Diên Kính lập tức rút đao ra mạnh mẽ đặt ngay sát mặt, cách phòng thủ duy nhất đó là sử dụng võ công theo chiều ngang.
Hồ Diên Kính vừa giành lại được đao xong lại đột nhiên nhìn thấy ánh sáng của một thanh đao khác lóe lên, cả người hắn sởn gai ốc, phản ứng duy nhất mà hắn có thể làm là đáp xuống đất, toàn lực lùi lại phía sau và giữ chặt thanh đao trước mặt.
Mà Dạ Kinh Đường cũng không tiếp tục xông lên, cầm trường đao thu lại giấu ở sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hồ Diên Kính.
“ Hộc...hộc...”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hai người đứng đối diện nhau khoảng 3 trượng.
Hồ Diên Kính thở hổn hển, tim đập liên hồi như trống đánh, cầm Trảm Mã Đao nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, một lát sau hắn mới cảm nhận được cảm giác nóng ướt dưới xương sườn, cúi đầu xuống thì thấy bên trái cơ thể nhuốm đầy máu đỏ và có một vết thương sâu thấy được cả xương sườn bên trong.
Hai tay Hồ Diên Kính khẽ run, sau đó vung cổ tay cắm thanh đao xuống đất, quỳ một gối xuống, hai mắt đỏ ngầu, nhìn lên phía hiệp khách đang trần trụi nửa thân trên:
“Các hạ là ai? Long Chính Thanh? Hay là Hoa Linh?”
Dạ Kinh Đường khá xa lạ với nhân vật này, nhưng cũng đã từng nghe qua tên của họ.
Long Chính Thanh là người bí ẩn nhất trong Bát đại Cao thủ đứng đầu Đại Ngụy, ông là một du hiệp xếp thứ 3 trong bát đại cao thủ, ông không môn không phái không tham gia vào tranh chấp trên giang hồ, cũng không có nhiều mối quan hệ, từ lâu đã không xuất hiện trên giang hồ. Giang hồ đều đồn ông đang ẩn cư ở Quan Thành để rèn luyện thêm nhưng cụ thể là dừng chân ở đâu thì không ai biết.
Còn Hoa Linh là Bắc Lương đại tông sư, đồng thời cũng là một kỵ binh, vì tính cách phóng đãng thích tìm hoa hỏi liễu được xưng là lãng tử Hoa Linh.