Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 770 - Chương 770 - Thử Mới Biết Được!

Chương 770 - Thử Mới Biết Được!
Chương 770 - Thử Mới Biết Được!

Chương 770. Thử Mới Biết Được!

Dạ Kinh Đường hiển nhiên không phải, thấy đối phương suy đoán lung tung, hắn cũng không nói ra thân phận thật, mà chỉ hỏi một câu:

“Ngươi là Hồ Diên Kính?”

Hồ Diên Kính một tay cầm Trảm Mã Đao nghiến răng nói:

“Đúng vậy, các hạ nếu đã biết ta thì hẳn cũng biết người đứng sau ta là ai. Hồ mỗ tài mọn không bằng người, thua tâm phục khẩu phục. Hôm nay công tử nhà ta bị ma xui quỷ khiến muốn có con chim ưng của các hạ nên cử ta đến thương lượng nhưng lại mạo phạm các hạ, mong các hạ nể mặt Lương Vương tha cho ta một mạng, về sau Hồ mỗ chắc chắn sẽ mang lễ vật lớn đến tạ tội.”

Dạ Kinh Đường trước đó không lâu còn nghe Đông Phương Thượng Thanh nói hắn cũng không biết Hồ Diên Kính ở đâu, liền biết Hồ Diên Kính đang nói dối.

Dạ Kinh Đường cân nhắc một chút rồi sau đó quay đầu nhìn về phương xa:

“ Ngây Ngốc, mang quần áo của ta tới đây.”

?

Đông Phương Ly Nhân nghe được cách xưng hô này, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng vẫn mím môi không nói gì, đeo mạng che mặt, ôm quần áo chạy tới ném cho Dạ Kinh Đường.

Dạ Kinh Đường mò sờ áo khoác, từ thắt lưng lấy ra một chiếc vòng tay, trên vòng tay có năm hạt châu với năm màu sắc khác nhau, tượng trưng cho năm bộ tộc lớn của các bộ lạc Tây Hải năm xưa.

Dạ Kinh Đường tiến lên ngồi xổm xuống, cầm sợi dây lắc lắc trước mặt Hồ Diên Kính:

“Ngươi có nhận ra cái này không?:

Hồ Diên Kính cau mày, cẩn thận xem xét một lúc rồi lắc đầu:

“Không nhận ra!”

?

Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, nghiêm túc nói thêm:

“Hạt châu này gọi là châu tộc. Nó được làm từ hàn ngọc của hồ Thiên Lãng. Là trang sức phụ kiện của người dân Tứ đại Bộ lạc Tây Hải. Hạt màu trắng là của Đông Minh Bộ. Hạt màu xanh là Huyền Hào Bộ, hạt màu đỏ là Câu Trần Bộ, hạt màu xanh lá cây là Vu Mã Bộ, ngươi có biết hạt màu đen tượng trưng cho bộ tộc nào không?”

Hồ Diên Kính đã gần năm mươi tuổi, lúc hắn còn trẻ, Dạ Trì Bộ vẫn còn tồn tại, đương nhiên có nghe qua, cau mày nói:

“Hạt châu màu đen ngược lại ta có biết một chút, nó tượng trưng cho hoàng tộc Tây Bắc trước kia – Trì Bộ. Nhưng người trong 4 bộ tộc chỉ đeo hạt châu tượng trưng cho tộc của họ, không mang trang sức của tộc khác, lại càng không đem các màu làm thành một vòng ...Thứ này ta thật sư chưa từng nghe nói qua.”

Dạ Kinh Đường trong mắt có chút bất đắc dĩ, tiếp tục giải thích:

“Dùng dây thừng buộc từng hạt của 5 tộc lại với nhau, tức là huynh đệ cùng một nhà, châu chấu trên một sợi dây cùng tiến và lùi. Hạt châu này là năm đó tộc ta cùng tứ đại bộ tộc liên minh, đừng nói với ta đến việc này ngươi cũng chưa nghe qua.”

Hồ Diên Kính nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:

“Các hạ là đứa trẻ mồ côi của Thiên Lang Vương? Chả trách.”

“Hả?”

Dạ Kinh Đường hơi giơ tay, có chút bất mãn:

“Cái gì mà trẻ mồ côi? Ai nói ngươi biết tộc của ta đã bị diệt? Chỉ là thế lực triều đình Bắc Lương lớn, chúng ta tạm thời ẩn cư mà thôi.”

Hồ Diên Kính hơi khó tin, nhưng Dạ Kinh Đường có võ công cao cường quả thực có một chút phong thái của vị vua trong truyền thuyết Tây Hải Lang Vương, hơn nữa thương đội nhỏ kia của hắn ngọa hổ tàng long, lai lịch thần bí, nói là tộc nhân còn sót lại của Tây Bắc Vương cũng có chút khả năng. Hồ Diên Kính nửa tin nửa ngờ nói:

“Là Hồ mỗ không có mắt, hôm nay mạo phạm các hạ không ít, mong quý Bộ thứ lỗi cho. Tin tức về quý Bộ, Hồ mỗ tuyệt đối không tiết lộ ra bên ngoài.”

Dạ Kinh Đường lắc đầu:

“Dù ngươi có nói ra cũng không mấy người tin là thật. Ta giữ mạng ngươi lại là vì có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng. Mấy năm nay ta hành tẩu ở Tây Hải, phát hiện có một ít vảy văn thép từ đây lưu hành tới Bắc Lương. Sau khi điều tra thì thấy dường như đường dây này có liên quan đến ngươi. Vảy văn thép, vật này bộ tộc ta cần cấp bách. Nếu Hồ Bang chủ có thể giúp ta có được nó, giá cả tuyệt đối không làm Hồ bang chủ thất vọng.”

Hồ Diên Kính thấy đối phương nói như vậy có chút sửng sốt nhưng cũng lập tức thuận theo đồng ý:

“Vảy văn thép đúng là từ chỗ ta chảy ra, nhưng ta chỉ là người trung gian, chỉ biết người mua là một vị vương gia của Bắc Lương, còn người bán che giấu rất kĩ, ta không biết là ai. Bất quá nếu các hạ thật sự cần, ta có thể giới thiệu, để các hạ đàm phán thử với phía trên đó.”

Biết được Hồ Diên Kính chỉ là chân chạy việc, Dạ Kinh Đường không chút suy nghĩ đứng dậy:

“Trước cuối tháng, ngươi dẫn người bán đến Lang Huyền Thành gặp ta, đến lúc đó ngươi không xuất hiện đúng hẹn, có thể sống sót qua tháng sau hay không, tự mình cân nhắc đi.”

Hồ Diên Kính cảm thấy với thực lực của đám người này, trừ phi hắn từ bỏ gia nghiệp, sống mai danh ẩn tích nếu không dù đi đến đâu cũng phải chết, vì thế lập tức gật đầu:

“Được, tại hạ nhất định sẽ sớm dẫn người đến Lang Huyền Thành. Cáo từ!”

Nói xong, hắn chống thanh đao đứng dậy, loạng choạng bước đi.

Đông Phương Ly Nhân vẫn luôn bên cạnh lắng nghe, lúc này mới đi tới trước mặt, nhìn chuỗi hạt trên tay Dạ Kinh Đường:

“Thứ này ngươi lấy đâu ra?”

Dạ Kinh Đường đưa hạt châu cho Ngây Ngốc, cười nói:

“Ở kinh thành ngoài ý muốn có được, vừa hay dùng để lừa hắn.”

“Cách này có tác dụng không?”

“Có tác dụng hay không thì phải thử một lần mới biết được. Dù sao thân phận cũng là bịa đặt, hắn dám nói bậy hoặc không tới, khi trở về sẽ phái người đến quét sạch hắn. Nên quay về rồi.”

Bình Luận (0)
Comment