Chương 772: Đi trước người khác một bước!
"Cha —— "
Lộc cộc, lộc cộc.
Dưới ánh trăng, hai người một ngựa phi nhanh trên vùng bỏ hoang.
Đông Phương Ly Nhân không giống như lúc đến lao lên ngồi phía trước cưỡi ngựa, người cản bùn kiêm gối dựa đã biến thành Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường ngồi sau lưng, tay phải ôm lấy eo thon, tay trái thì rũ xuống, nói khẽ: "Không cần gấp như vậy, ta không sao hết."
"Còn không sao nữa? Vừa rồi đi mấy bước cũng đứng không vững, nếu không phải bản vương ôm lấy ngươi, lúc đấy ngươi đã ngã xuống đất rồi. Không nhanh chóng chạy về, đợi chút nữa gặp kẻ địch thì làm sao bây giờ?"
"Đâu có..."
Dạ Kinh Đường vừa mới đối đầu với Hồ Diên Kính, lần cuối dùng một tay rút đao tra vào vỏ đúng là chơi hơi quá, khiến cho vai trái đau nhức, nhưng mà loại thương thế này không liên quan gì tới chân, hoàn toàn không đến mức đứng không vững, mới đi hai bước đã lảo đảo là vì muốn tìm một chỗ dựa vào một chút.
Nhưng Ngây Ngốc nói cũng có lý, bây giờ nếu như lại đụng phải cao thủ đỉnh cấp, hắn đánh mấy cái nữa sợ là sẽ nằm xuống, cũng không nhiều lời, ôm eo chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Chỗ bắt gặp Hồ Diên Kính cách doanh trại cũng chỉ hơn mười dặm, hai người phi ngựa chạy chốc lát thì về tới trong doanh địa.
Mới có mã tặc đến quấy rối, hộ vệ trong đội ngũ đều bừng tỉnh, đi tuần tra xung quanh, ba tùy tùng của đoàn ngựa thồ không cẩn thận đá trúng cửa sắt, bị loạn quyền đập chết tại chỗ, thi thể đã được đào hố chôn, đám người Dư Long tập hợp một chỗ thảo luận lai lịch và mục đích của đối phương.
Dạ Kinh Đường từ xa xoay người xuống ngựa, đi lên nói chuyện với mấy người kia.
Đông Phương Ly Nhân đến phía sau xe ngựa dò xét, thấy Thái Hậu đã ngủ, không bị kinh sợ, mới lặng lẽ kéo rèm đi tới xe ngựa.
Phát hiện Dạ Kinh Đường vẫn không quên thảo luận công sự, Đông Phương Ly Nhân dừng bước, làm ra dáng vẻ uy nghiêm một nữ vương gia nên có: "Dạ Kinh Đường, ngươi qua đây."
Dạ Kinh Đường ngoảnh đầu nhìn, sau đó cáo từ bọn người Dư Long, đi lên xe ngựa: "Điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút. Vừa mới xảy ra rắc rối, tiếp tục hạ trại ở chỗ này không ổn, ta dẫn đội tiếp tục xuất phát..."
Đông Phương Ly Nhân ngồi trong xe, ánh mắt có chút không vui: "Đánh nhau thì cũng thôi đi, chuyện đi đường chẳng lẽ bọn họ không làm được, còn cần người bị thương như ngươi trông chừng? Qua đây ngồi xuống!"
Dạ Kinh Đường bị mắng, cũng không cãi lại, thành thật đi vào trong xe ngồi xuống.
Đông Phương Ly Nhân lấy hòm thuốc chữa bệnh bên cạnh ra, ấn Dạ Kinh Đường nằm thẳng trên giường, bắt đầu xoa thuốc trị thương, đồng thời nhỏ giọng cảnh cáo: "Bên ngoài nhiều người, ngươi còn dám làm càn, bản vương sẽ không tha cho ngươi."
"Biết rồi, ta cũng không phải sắc phôi."
"Ngươi còn không phải?"
"Ha ha..."
Dạ Kinh Đường cười khẽ, dựa vào thành giường, không nhúc nhích.
Ánh nến mờ nhạt lóe lên trong xe, huyền y trên người Đông Phương Ly Nhân vốn rất bó sát, lúc này hơi cúi người, từ bả vai thì có thể nhìn thấy rõ ràng hai cái xương quai cực kỳ co giãn, lúc ẩn lúc hiện trước người.
Nhưng hấp dẫn mắt người hơn là gò má, khí khái hào hùng, lông mi nhìn như không giận tự uy, nhưng thật ra nỗi lo lắng lộ rõ trong mắt, tự nhiên còn khẽ cắn môi, sốt ruột ra mặt, nhìn vừa bá khí vừa ôn nhu.
Đông Phương Ly Nhân làm một lát, phát hiện Dạ Kinh Đường nhìn nàng không chớp mắt, hơi nhướng mi mắt: "Ngươi nhìn cái gì?"
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, không có đáp lại, chỉ nhắm hai mắt làm ra vẻ đường đường chính chính, khẽ cười.
"Hừ!"
Đông Phương Ly Nhân đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Dạ Kinh Đường, tiếp tục giúp xức thuốc, nhưng rõ ràng gương mặt lạnh như băng đỏ lên chút so với vừa nãy.
Ở một nơi khác.
Giữa trưa, một cơn mưa thu đến chậm rơi xuống tiểu trấn biên thuỳ Đại Ngụy.
Tư Thục tiên sinh đã cao tuổi, hai tay chắp sau lưng, cầm điếu thuốc đi ra cửa chính, nhìn thị trấn tiêu điều rất nhiều so với những năm trước, đáy mắt lóe lên mấy phần hoài niệm.
Tiểu trấn này gần Hồng Hà trong lịch sử, mặc dù sông đã khô cạn thành dòng suối nhỏ sâu tới đầu gối, nhưng tên Hồng Hà Trấn vẫn giữ lại, con cháu truyền thừa không biết bao nhiêu đời.
Bởi vì cách biên quan quá gần, Trung Nguyên quá xa, Hồng Hà Trấn được định trước không phồn hoa nổi, một đống phòng ở bằng đất vàng, cộng lại cũng mới hơn một ngàn người.
Dân Lương Châu nổi tiếng hung ác, địa phương nhỏ ở biên quan như thế này càng thích chém giết tàn nhẫn, học chữ đối với người trong Hồng Hà Trấn là phí của, Tư Thục tiên sinh thừa kế nghiệp cha, vừa tiếp quản Tư Thục thì nghèo ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Tình huống này kéo dài đến hai mươi ba năm về trước mới có thay đổi.
Khi đó trên thị trấn bỗng xuất hiện một người tên Bùi Viễn Phong, dựng một căn phòng trong thị trấn, một mình sống ở đó.
Sau đó thân quen với tên du thủ du thực Dương Triêu của Dương gia trên trấn, hùn vốn làm một tiêu cục nhỏ ở thị trấn.