Chương 772. Đi trước người khác một bước! 2
Bởi vì võ nghệ cao, tính tình không tệ, người trẻ tuổi trong thị trấn nhanh chóng chạy đến làm tiêu sư, nhưng tập tục kéo bè kết phái ở Lương Châu quá nặng, người càng nhiều thì tiêu cục trở thành 'Hồng Hà Bang', Bùi Viễn Phong vì uốn nắn một đám tiêu sư mới mười lăm mười sáu tuổi suốt ngày kêu đánh kêu giết nên tự mình bỏ tiền, đưa bọn họ vào Tư Thục học chữ.
Mặc dù đám tiểu tử khốn kiếp này rất khó dạy nhưng từ lúc đó Tư Thục tiên sinh cũng cảm thấy mình như một tiên sinh dạy học giáo dục đủ loại người, đức cao vọng trọng.
Sau này bọn tiêu sư trưởng thành, lấy vợ sinh con nuôi con, Tư Thục này sẽ hoàn toàn đi vào chính thức.
Lúc náo nhiệt nhất sẽ có hơn hai mươi đứa nhỏ chen chúc trong viện lớn chừng bàn tay, nghe hắn giảng chi, hồ, giả, dã.
Mà nói tới một đứa bé khiến cho hắn ấn tượng sâu nhất không ai khác ngoài tiểu tử nhà Bùi Viễn Phong tên Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường không có đến Tư Thục, đều do Bùi Viễn Phong dạy, nhưng mà khi còn bé cả ngày mò cá nuôi chim, thường chạy qua bên này, chơi rất thân với hắn, hơn nữa thông minh hiểu chuyện, mỗi lần xuống sông bắt cá đào trứng chim đều không quên cho lão đầu tử đi đứng không tiện như hắn một chút để cải thiện bữa ăn.
Tiên sinh dạy học lại không dạy Dạ Kinh Đường, nhận đồ của người ta thì cũng khó nói, có lòng cảm kích nói cho Dạ Kinh Đường nghe không ít chuyện bên ngoài, thậm chí nhịn đau đưa ra bản giang hồ kỳ thư trân tàng đổi láy hai con gà rừng của Dạ Kinh Đường, thành công dạy hư học sinh, gián tiếp gây tai họa cho một đống nữ hiệp. Sau này Dạ Kinh Đường lớn lên, cả ngày ở bên ngoài áp tiêu, cũng ít tới hơn.
Những đứa nhỏ đã từng đọc sách trong Tư Thục cũng đều lần lượt trưởng thành, chờ đến đầu năm Viễn Phong của tiêu cục mất, người trong tiêu cục đều chạy tới Trung Nguyên mưu sinh, trấn già này trở nên quạnh hiu, có cực ít người nhà đưa con tới đọc sách.
Tư Thục tiên sinh hít mấy hơi thuốc, hoài niệm quá khứ chốc lát, sau đó âm thầm thở dài, chuẩn bị trở về trong nội viện. Nhưng vừa xoay người thì chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa.
Lộc cộc, lộc cộc.
Từ khi tiêu cục đổi đông gia, đương gia mới của tiêu cục xuất thân từ hành thương, không biết làm ăn, chỉ ba tháng đã làm đến không buôn bán được, bây giờ tiêu cục đóng cửa, rất ít người tới thị trấn.
Tư Thục tiên sinh nghe thấy động tĩnh, quay người đi tới cửa dò xét, đã thấy trên đường đất vàng bên ngoài trấn có một con khoái mã lao vùn vụt tới.
Ngựa có màu lông trắng như tuyết, nhìn rất mạnh mẽ, một nữ tử ngồi trên đó.
Nữ tử đầu đội nón rộng vành bằng sa mỏng, trên vai khoác áo choàng dầu che gió che mưa, khi đi qua mô đất ở cửa trấn còn quay đầu nhìn mấy lần, sau đó mới đi vào phố cũ trong trấn, dò xét trái phải.
Phát hiện Tư Thục tiên sinh đứng ở cửa ra vào, nữ tử quất ngựa đi tới trước mặt, xoay người xuống ngựa hỏi thăm: "Lão bá, gần đây có thương đội nào của Vân Châu tới nơi này không?"
"Tiêu cục đóng cửa, mấy tháng không có thương đội đến trấn, từ bên ngoài đi ngang qua thì có không ít. Cô nương tìm thương đội nhà ai?"
"Ừm, Vân Châu Hòa Ký, trong thương đội có một tiêu sư, tên là Dạ Kinh Đường, chính là người ở Hồng Hà Trấn, lão bá có biết?"
"Kinh Đường? Ta biết, ta nhìn hắn lớn lên, nhưng mà tháng ba sau khi đi thì chưa thấy trở lại nữa..."
Tư Thục tiên sinh dò xét một chút, thấy nữ tử này khí chất có chút không tầm thường, lại hiếu kỳ dò hỏi: "Cô nương là người quen của Kinh Đường?"
"Bằng hữu giang hồ thôi. Dạ Kinh Đường quê quán ở đâu?"
"Chính là Hồng Hà tiêu cục trước mặt, nhưng mà đã bán rồi, bây giờ đông gia đang tìm người tiếp nhận."
"Nha..."
Trên bạch mã, Tuyền Cơ Chân Nhân ăn mặc như giang hồ nữ hiệp, hỏi sơ qua tình hình, sau đó trong mắt hiện ra một tia nghi ngờ.
Dạ Kinh Đường dẫn theo Thái Hậu rời khỏi kinh thành, sau đó Tuyền Cơ Chân Nhân ở lại kinh thành, quan sát bốn năm ngày, xác nhận tình hình Nữ Đế luyện Dục Hỏa Đồ cực kỳ ổn định thì cưỡi mã đuổi theo ngay.
Trước khi Dạ Kinh Đường đi, lộ trình đã được lên kế hoạch xong, lấy khoảng cách ngắn nhất xuyên qua bãi sa mạc, đi thẳng tới Hồng Hà Trấn đợi các nàng, nếu như tình hình Thái hậu không ổn thì ra khỏi quan ải.
Lúc Dạ Kinh Đường chạy, Thái hậu còn hôn mê bất tỉnh, Tuyền Cơ Chân Nhân không ngờ được là Thái hậu sẽ chạy tới Phong Diệp Hồ dạo chơi, một đường đuổi sát, truy đến nơi này cũng không thể theo kịp, dựa vào tốc độ di chuyển của đội xe thì chắc chắn là bỏ qua giữa đường, bây giờ cũng không rõ đội xe đang ở chỗ nào trong sa mạc, trở về tìm kiếm rất có thể sẽ bỏ lỡ lần nữa.
Tuyền Cơ Chân Nhân nghĩ ngợi, chuẩn bị tìm một khách điếm nghỉ lại trấn, chờ đội xe đến, nhưng khi dắt ngựa đi qua tiêu cục nằm ở nơi hẻo lánh trong thị trấn thì dừng bước, nhìn kỹ đại viện một chút, lại quay đầu nhìn về phía quan đạo bên ngoài trấn, có thể lờ mờ thấy mô đất, luôn cảm giác chỗ này có chút quen thuộc...