Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 773 - Chương 773 - Trở Về Quê Hương!

Chương 773 - Trở về quê hương!
Chương 773 - Trở về quê hương!

Chương 773. Trở về quê hương!

Thời gian nhoáng một cái đã tới đêm trước trung thu.

Phía Bắc Lương Châu, trên quan đạo thẳng tắp, Dạ Kinh Đường cưỡi đại hắc mã đi trước đội ngũ, ngắm nhìn đất vàng cằn cỗi xung quanh, trở lại quê cũ trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác thân thiết, đương nhiên cũng không thiếu thổn thức khi cảnh còn người mất.

Chim Chim thì không có nhiều suy nghĩ như hắn, trở lại chỗ sống từ nhỏ đến lớn nó rất hưng phấn, lúc bay đến trên cây xem tổ chim, lúc chui vào trong đất ngắm hang chuột, phát hiện chó đất quen thuộc còn giang cánh lớn ra bổ nhào qua đuổi một chút, chó đất bị hù ngao ngao gọi bậy, phong phạm 'Thôn bá' lộ rõ.

Phía sau, trong xe ngựa, Đông Phương Ly Nhân nhấc cửa sổ xe lên, nhìn Chim Chim vui chơi, có chút buồn cười: "Trước kia nó ở nhà cũng nghịch ngợm như vậy sao?"

Dạ Kinh Đường không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Trước kia ở Hồng Hà Trấn, bởi vì trong thị trấn không có gì thú vị, rảnh đến hoảng nên mỗi ngày trừ luyện võ thì thời gian khác hắn đều sờ cá móc trứng chim đuổi chó đất, Chim Chim theo hắn từ thuở nhỏ, chắc chắn là học từ hắn.

Những chuyện cũ có hại cho hình tượng lạnh lùng này, chắc chắn Dạ Kinh Đường không thể nói cho Ngây Ngốc, chỉ đáp: "Rời đi lâu, hiếm khi trở về, có chút kích động thôi, trước kia ở nhà rất ngoan."

"Có đúng không..."

Trong lúc nói chuyện phiếm, Dạ Kinh Đường dẫn theo đội xe dần dần tới cửa trấn.

Từ khi đụng mặt Hắc Kỳ Bang ở Bãi Xương Hoang, lộ trình sau đó không thay đổi, chưa gặp bất kỳ chuyện đáng nhắc tới gì.

Bãi sa mạc vốn buồn tẻ, xuất phát từ Vân Châu, hơn nửa tháng ngựa xe vất vả, dù là bọn người Dư Long võ nghệ cao cường cũng có chút mệt mỏi.

Mà Thái Hậu Nương Nương trải qua cảm giác hưng phấn ban đầu, ngồi trong xe thời gian dài không ra được cũng dần dần ỉu xìu, bây giờ cái nàng muốn nhất chính là tìm phòng ở, đi xuống đất, lên giường ngủ một giấc.

Mắt thấy đã tới biên giới trấn nhỏ, tốc độ đội xe chậm lại, Thái Hậu Nương Nương nhấc cửa sổ xe lên dò xét trái phải: "Dạ Kinh Đường, khi còn bé ngươi ở đây à? Núi sâu dưỡng ra chim ưng ưu tú, quả không phải chuyện đùa..."

"Chít chít."

"Ngươi chít chít cái gì? Ta không nói ngươi."

Đường đi tới Hồng Hà Trấn không so được với kinh thành, ngay cả nông thôn Vân Châu cũng không sánh bằng, hai bên đều là tường nhà bùn đất, còn có bãi nhốt cừu, chuồng bò, mặc dù có một vài thương hộ nhưng ít người lui tới, nhìn cũng không có buôn bán gì mấy.

Bách tính trong thị trấn, mùa thu hoạch thì ban ngày đều bận rộn ở bên ngoài, chỉ có một số người nhàn rỗi ngồi xổm ở cửa ra vào tò mò nhìn đội xe, mặc dù thấy Dạ Kinh Đường nhưng Dạ Kinh Đường đi ra ngoài một chuyến, khí chất thay đổi quá nhiều, không dám chắc chắn.

Người quen biết Dạ Kinh Đường, lần trước đã mang nhà mang người đến kinh thành cắm rễ, nhưng ở thị trấn hơn mười năm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, không thể không biết người trên trấn, gặp gỡ đồng hương quen thuộc vẫn sẽ giống như trở về ngày tháng áp tiêu lúc xưa, lên tiếng chào hỏi: "Lão Trương, mấy tháng không gặp vẫn khỏe chứ."

"Ai ôi, Kinh Đường, ngươi không đi kinh thành sao? Còn chưa ăn tết mà trở lại rồi?"

"Ở kinh thành tìm được công việc, áp tiêu tiện đường trở về một chuyến..."

"Nhìn dáng vẻ làm ăn cũng không tệ, Chim Béo cũng lên cân rồi."

"Chít chít!"

Dạ Kinh Đường tiếp nhận Đao Khôi, bây giờ đã coi như danh chấn giang hồ, nhưng Hồng Hà Trấn quá xa xôi, tin tức gần như bế tắc, dân chúng trong thị trấn nhỏ cả đời cũng chưa chắc có thể thấy Tông Sư một lần, cũng không chú ý đến những chuyện này, chắc chắn không biết tình hình hắn ở bên ngoài ra sao.

Dạ Kinh Đường cũng không áo gấm về quê diễu võ giương oai, giống như ngày xưa, khách khí nói chuyện phiếm, nhanh chóng đi ngang qua Tư Thục duy nhất trên thị trấn.

Dạ Kinh Đường không có đọc sách trong Tư Thục, nhưng quan hệ với Tư Thục tiên sinh khá tốt, những cổ tịch nổi tiếng đó đều là hắn giấu diếm nghĩa phụ lấy được qua con đường này, mặc dù cũng bỏ ra không ít gà rừng, trứng chim, tiền tiêu vặt nhưng gà rừng có giá, tri thức vô giá, cho đến nay, hắn vẫn thường mong ước một đời bình an.

Lúc này trở lại quê cũ, Dạ Kinh Đường dù trong lúc cấp bách nhưng vẫn chưa quên đem ít đồ từ kinh thành đến, đợi đi vào Tư Thục, hắn lấy từ trong xe ra một cái rương sách nhỏ, bên trong là sách xịn, mặc dù không quý giá nhưng loại này lật khắp Lương Châu cũng không tìm được bộ thứ hai.

Tư Thục tiên sinh nghe được tiếng vó ngựa, đi tới cửa sân, nhìn thấy Dạ Kinh Đường tới thì vui vẻ ra mặt nói: "Kinh Đường trở về sao. À, sao còn đem đồ đến cho ta..."

"Tiện tay mua một bộ sách ở kinh thành, đều là sách bìa cứng, thuận tay đem về. Những sách trước đây của người, chương tiết đều thiếu, con đi kinh thành mới biết được hóa ra còn có tranh minh hoạ."

"Thật ra thì những sách đó của ta cũng có, năm đó ngươi còn nhỏ tuổi, sợ dạy hư ngươi cho nên trước khi cho ngươi đã xé vài trang mấu chốt ..."

"Cái gì?!"

Bình Luận (0)
Comment