Chương 774. Chim Chim Kinh Ngạc
Dạ Kinh Đường vừa đưa rương sách ra thì lại thu về, ý cười trên mặt cũng biến thành nghiêm túc.
Ngây Ngốc đi theo cách đó không xa nghe vậy thì con ngươi cũng trừng lớn mấy phần, có chút buồn cười.
Tư Thục tiên sinh rất là tự giác, đi lên ôm rương sách vào trong phòng, đồng thời nói lảng đi: "Đúng rồi, vài ngày trước có một cô nương đến thị trấn tìm ngươi, ngươi không ở đây thì trực tiếp ở lại nhà ngươi, lúc ấy ta biết ngươi sẽ trở về, mỗi ngày sáng sớm đều chờ ở chỗ này..."
"Cô nương?"
Dạ Kinh Đường nghe nói như vậy, thu hồi tạp niệm, không còn chống đối lão già họm hẹm này, xoay người nói: "Hẳn là mấy người Ngưng Nhi đến, mau đến đó thôi."
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy, gọi đội ngũ đuổi theo, đi đến tiêu cục.
Tiêu cục trong thị trấn do Bùi Viễn Phong xây dựng, lúc đầu chỉ là một tiểu viện, sau khi tiêu cục nổi tiếng lại xây dựng thêm, tu sửa, bởi vì đất biên quan không tốn tiền, lại chiếm diện tích lớn, đại viện phía ngoài có thể đỗ hơn hai mươi cỗ xe ngựa, cộng thêm mấy chục con ngựa, hậu viện là khu cư trú, trừ hai cha con, một số gia quyến tiêu sư cũng ở đó.
Tháng ba, Bùi Viễn Phong chết, Dạ Kinh Đường tuân theo di chúc, bán hết sản nghiệp, chỉ dựa vào một cái đại viện ở biên quan tiểu trấn thì không bán được ngàn lượng bạc, chỗ đáng tiền trong đó chủ yếu là những mối làm ăn của Bùi Viễn Phong tích lũy được trong những năm này, ví dụ như là đại thương hộ hợp tác lâu dài.
Người tiếp nhận tiêu cục là một tài chủ ở thị trấn, buôn đi bán lại giữa hai nước kiếm được không ít tiền, muốn thay đổi làm ăn ổn định, tiếp nhận tiêu cục, trước khi Dạ Kinh Đường đi còn dẫn hắn bái phỏng thương nhân các nơi đã từng hợp tác.
Với danh tiếng của Dạ Kinh Đường và Bùi Viễn Phong những năm qua, chỉ cần tiêu cục buôn bán bình thường thì kiếm bộn không lỗ.
Nhưng đáng tiếc là suy cho cùng tiêu cục vô phúc, so với bang phái giang hồ, đạo nghĩa giang hồ thì tiền tài chỉ là phụ, như vậy mới có thể chân chính lâu dài.
Người làm ăn đặt chữ lợi làm đầu, hoàn toàn không hiểu, đầu tiên là keo kiệt làm cho các tiêu sư bất mãn, sau mất tiêu thì không nỡ bồi thường, cãi cọ với kim chủ, không đến ba tháng thì làm mất hết mối làm ăn của tiêu cục.
Trên đường, Dạ Kinh Đường nghe nói những chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi âm thầm lắc đầu, nhưng một tay nhận hàng một tay nhận tiền, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Dạ Kinh Đường vốn cho rằng sinh khí mất hết, tiêu cục cũng sẽ rối loạn rách nát khắp nơi, nhưng đi đến gần Hồng Hà tiêu cục thì thấy ngoài đại viện sạch sẽ, cửa hiên còn được sơn mới, chưa khô ráo, rõ ràng là vừa sơn không lâu.
Cửa lớn tiêu cục mở ra, trên cửa còn có một tấm biển, phía trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa 'Băng Hà tiêu cục'.
"Chít chít?"
Chim Chim hạ cánh xuống trước cửa nhà, nghiêng đầu nhìn bảng hiệu, dấu hỏi đầy đầu.
Dạ Kinh Đường cũng không hiểu thấu.
Mà phía sau, Thái Hậu Nương Nương nhìn một cái là nhận ra được —— trừ Thủy Thủy từ trước đến nay không bao giờ nghiêm chỉnh thì người bình thường sẽ không làm ra chuyện khó hiểu này.
Những ngày này Thái Hậu Nương Nương hết sức khống chế cơn thèm ăn, không vận chuyển pháp môn Dục Hỏa Đồ mới miễn cưỡng ngăn chặn sức khôi phục, để độc tính Tù Long Chướng lưu lại trong cơ thể, có lẽ là sợ Thủy Thủy nhìn ra dị dạng, kéo nàng trở lại kinh thành, nàng giả vờ suy yếu, kéo rèm xe.
Dạ Kinh Đường có chút nghi ngờ, đi vào cửa lớn tiêu cục dò xét, ngước mắt thấy ngoài cửa lớn phòng chính có một cái thang.
Nữ tử người vận bạch y đứng trên bậc thang, đai lưng phác hoạ ra vòng eo hoàn mỹ, vạt áo chỉnh tề và đường mông cong xinh đẹp lộ rõ, gương mặt hơi ngẩng lên lãnh diễm xuất trần đến cực hạn.
Nữ tử cầm cái búa nhỏ trong tay, gõ đinh đinh thùng thùng, đang treo một cái lồng chim lớn lên xà ngang, trong miệng còn phát ra điệu hát dân gian: "Ừm hừ hừ."
"Chít chít?!"
Chim Chim nhìn thấy cảnh này, trực tiếp chấn kinh, bá một cái rồi bay đến trên bờ vai Tuyền Cơ Chân Nhân, dùng cánh 'Ba ba ba' đập vào mặt, nhìn dáng vẻ như muốn đánh chết đồ không có lương tâm này.
Tuyền Cơ Chân Nhân vẫn làm hòn vọng phu trên nóc nhà, nhìn thấy mấy người Dạ Kinh Đường chạy tới mới cố ý đóng lồng chim ở chỗ này hù dọa Chim Chim, bị đập vài lần, nàng tiện lật cổ tay, bắt Chim Chim bỏ vào lồng chim, còn ân cần nói: "Ở thử một chút, xem lồng chim ta mua cho ngươi có vừa người không."
"Chít chít!"
Dạ Kinh Đường bước nhanh vào đại viện, đi tới trước phòng chính, dò hỏi: "Lục tiên tử, cô đến đây lúc nào? Thánh thượng không sao chứ."
Tuyền Cơ Chân Nhân treo lồng chim xong, phủi tay nhảy xuống thang: "Thánh thượng tạm thời không sao. Ta đã đến được mấy ngày, không biết các ngươi ở đâu nên ở chỗ này chờ. Ngưng Nhi còn đang chờ Tam Nương tìm nhân thủ, đoán chừng mất vài ngày nữa mới tới."
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu, lại dò xét xung quanh tiêu cục đã được dọn dẹp chỉnh chỉnh tề tề: "Tiêu cục này xảy ra chuyện gì? Lục tiên tử giúp ta chuộc về rồi?"
"Cái gì mà giúp ngươi chuộc về?"