Chương 775. Lỗ
Tuyền Cơ Chân Nhân sờ tay áo, lấy ra một tấm khế ước nhà đất, chỉ giấy trắng mực đen và thủ ấn: "Tiêu cục này là ta mua lại từ tay đông gia, từ nay về sau là sản nghiệp của ta. Ngươi muốn chuộc về cũng được, nhưng giá tiền ta nói..."
"Ta chuộc về làm gì?"
Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, cầm khế nhà dò xét vài lần: "Sau này ta không ở đây nữa, bán cũng đã bán, chuộc về thì có ích lợi gì. Lục tiên tử mua lại cũng được, trên thị trấn cũng không có mấy nhà khách điếm ổn, mấy ngày này sẽ ở nhờ chỗ cô."
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Dạ Kinh Đường không bị nàng nắm thóp, có chút không vui, rút khế ước nhà về: "Dù sao sau này căn nhà này là của ta, nếu ngươi muốn chuộc tổ chim về thì phải tìm ta, kéo dài càng lâu lợi tức càng cao, ngươi coi tính đi."
"Vậy sợ là Lục tiên tử sẽ lỗ."
Tuyền Cơ Chân Nhân nói vài câu, đi tới đại môn, thăm viếng khuê mật.
Lúc này Phạm Thanh Hòa đã đi tới cổng, dọc theo con đường này, bởi vì không quen thân với Thái Hậu và Tĩnh Vương, lại không tiện bắt chuyện với Dạ Kinh Đường, trên đường gần như không có lời nào để nói, bây giờ nhìn thấy yêu nữ thủy hỏa bất dung với nàng, Phạm Thanh Hòa có chút thân thiết, đứng ở trước cửa hỏi thăm: "Ngươi chạy tới đây làm gì? Chuyện tìm Độc Sư một mình ta là đủ, có cần phải hưng sư động chúng như vậy hay không?"
"Tìm Độc Sư đúng là không cần đến nhiều người như vậy, ta tới đề phòng tiểu cơ linh quỷ ngươi có ý đồ xấu, kéo Dạ Kinh Đường tới Đông Minh Bộ. Ta đã cảnh báo ngươi rồi, nếu như ngươi dám làm vậy, ta sẽ bắt ngươi về Vân An, cho ngươi ngồi trong địa lao ba năm năm..."
Phạm Thanh Hòa ngàn dặm xa xôi chạy tới, vốn muốn kéo Dạ Kinh Đường về Đông Minh Bộ xác minh ý định của mình, nghe nói như vậy chắc chắn là bất mãn, nhưng mà bây giờ còn chưa tới địa bàn của nàng, nàng cũng không đấu khẩu với yêu nữ này, chỉ ôm cánh tay đi vào viện tử.
Một lúc lâu sau, bờ sông bên ngoài trấn.
Tên sông là Hồng Hà, trước khi dòng sông thay đổi tuyến đường, từng là một con sông lớn vượt ngang qua đồng bằng, mặc dù bây giờ khô cạn thành dòng suối nhỏ sâu tới đầu gối, nhưng dấu tích vẫn còn lại, hai bên bờ có thể nhìn thấy sườn đất cao hơn hai trượng, mà lòng sông rõ ràng còn thấp hơn địa thế Hồng Hà Trấn một chút.
Chỗ cong của dòng sông cổ, một nấm mồ lẻ loi trơ trọi trên sườn đất, trên mộ phần đã mọc chút cỏ dại, mộ bia hướng Vân An, phía trên khắc mấy hàng chữ nhỏ, viết tên và năm sinh.
Hoàng hôn, gió thu đìu hiu.
Dạ Kinh Đường đem hương hỏa, lẻ loi một mình đi tới sườn đất, nghiêm túc dọn dẹp cỏ dại trên mộ phần, sau đó đốt ba nén hương, để Ly Long Đao nằm ngang trên gối, ngồi ở trước mộ bia, nhìn mấy chữ đầu năm tự tay khắc.
Chim Chim từ trong lồng trốn ra, hiếm khi không nghịch ngợm gây sự, bắt một con cá con từ trong sông tới đặt ở trước bia mộ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm, nhìn có hơi thương cảm.
Dạ Kinh Đường nhặt được Chim Chim từ rất sớm, những năm nay sống trong tiêu cục, mà Bùi Viễn Phong không có con cái, sau khi thân quen thì đối xử với Chim Chim còn tốt hơn Dạ Kinh Đường.
Dù sao Bùi Viễn Phong muốn dạy dỗ Dạ Kinh Đường thành tài, lúc nên nghiêm khắc thì tuyệt đối sẽ không mềm lòng, mà Chim Chim thì không cần cái này, gần như được sủng ái lên tới trời.
Bây giờ cuộc sống của Chim Chim rất ổn, mỗi ngày đều là người cướp cho ăn nhưng cũng chưa quên khoảng thời gian trước kia đuổi theo sau lưng Bùi Viễn Phong, không ngừng nhỏ giọng ục ục chít chít xin cơm.
Trong lòng Dạ Kinh Đường phức tạp hơn Chim Chim nhiều, trên đường trở về, trong lòng của hắn đang suy nghĩ sẽ tế cáo nghĩa phụ, bây giờ mình không phụ kỳ vọng, trở thành Đao Khôi, hoặc là nói quá trình mình đánh bại Hiên Viên Triều, cả việc gặp được nữ tử tâm đầu ý hợp, từ nay về sau không còn độc thân.
Nhưng đến khi ngồi trước mộ bia, nhìn thấy một hàng chữ lạnh như băng, lại phát hiện thiên ngôn vạn ngữ chỉ là tự an ủi mình, người trong mộ nào nghe được đâu.
Cũng may khi còn sống nghĩa phụ hi vọng hắn thành hạng người gì, hắn sẽ trở thành hạng người đó, trước khi lâm chung nghĩa phụ biết hắn sẽ như thế, hẳn là cũng không tiếc nuối, bây giờ hắn nói cái gì cũng không có ý nghĩa, sau này chỉ cần sống tốt, theo con đường của mình tiếp tục đi tới đích là được.
Dạ Kinh Đường ngồi trước mộ thật lâu, cho đến ba nén hương sắp cháy xong mới đứng dậy, quay người đi đến tiểu trấn hắn sinh sống từ nhỏ: "Đi thôi."
"Chít chít..."
Chim Chim nhìn mộ bia một lát, sau đó xoay người lại, lanh lợi rơi vào trên bờ vai Dạ Kinh Đường, đi ra mấy bước, còn quay đầu lung lay cánh, một người một chim dần dần đi xa.
Rất nhanh, sắc trời tối xuống, chỉ còn một ngôi mộ lẻ loi ở trên mô đất.
Mà nơi xa, bên trong căn nhà cũ xuất hiện đèn đuốc và khói bếp nhân gian.
Cảnh tượng một sáng một tối, một âm một dương, một đời người mới thay người cũ, thế sự cũng chỉ như thế thôi...