Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 776 - Chương 776 - Đêm Trăng Tròn

Chương 776 - Đêm trăng tròn
Chương 776 - Đêm trăng tròn

Chương 776.: Đêm trăng tròn

Đã đến rằm tháng tám, mặt trăng ló ra từ đỉnh núi phía chân trời, đã tròn xoe viên mãn.

Dạ Kinh Đường cầm theo bội đao, đi trên con đường đất quen thuộc.

Chim Chim tế bái xong lại sống động hẳn lên, ngồi xổm trên đầu vai mà "Ục ục chít chít".

Khi đến cửa trấn, Dạ Kinh Đường giương mắt nhìn, đã thấy ở sườn đất bên cạnh cửa trấn có người đang nhìn ra xa khắp nơi.

Mặc dù bóng người mặc bạch y tuyết sắc, tà váy theo gió đêm bay phấp phới nhìn đầy tiên khí, nhưng sườn núi đất vàng và tiểu trấn phía sau có hơi thở đậm chất nông thôn, nhìn thế nào cũng giống như đại nương đứng chờ trượng phu của mình làm ruộng trở về.

Dạ Kinh Đường lộ ra mấy phần ý cười, tăng tốc bước chân đi tới bên sườn đất:

"Lục tiên tử, ngươi đứng đây làm gì?"

Hai tay Tuyền Cơ Chân Nhân ôm ngực, trên đầu đội đấu lạp sa mỏng, nhìn về con đường thông đến hướng Thiên Lang Hồ.

"Hình như trước kia ta đã từng tới nơi này, ừm... đi ngang qua phía này."

"Ồ?"

Dạ Kinh Đường phi thân nhảy lên sườn đất, đứng phía sau Tuyền Cơ Chân Nhân, nhìn vùng đất hoang bằng phẳng phía xa:

"Thật sao? Khi còn bé ta rất nhàm chán, mỗi ngày đều đi dạo ở gần đây. Lục tiên tử đi ngang qua khi nào, nói không chừng còn từng gặp ta?"

"Đại khái mười năm trước, trong một buổi trưa mùa hè..."

Tuyền Cơ Chân Nhân hồi tưởng lại, nghiêng đầu nhìn về nam nhân cao gấp đôi nàng bên cạnh:

"Lúc ấy ta mặc đạo bào Ngọc Hư Sơn, cưỡi ngựa đi ngang qua nơi này, gặp phải tiểu tử đần độn, bím tóc hướng lên trời, đầy nước mũi, cầm theo mấy con cá nhỏ đứng ở đây, nhìn thấy ta là hắc hắc cười rất ngây ngô.”

? ?

Dạ Kinh Đường cảm thấy giống như đã từng quen biết, nghe đến lời này lại nhướng mày:

“Bím tóc hướng lên trời? Chảy nước mũi? Trên trấn của ta hình như không có loại người đần này, có phải Lục tiên tử nhớ lầm rồi hay không? Ta nhớ khi ta tám tuổi, vừa mang Chim Chim về không lâu, mỗi ngày cho nó bắt cá dưới sông, gặp được một nữ nhân cưỡi ngựa đi ngang qua, còn hỏi Thiên Lang Hồ đi phía nào."

Mấy ngày nay, Tuyền Cơ Chân Nhân kỳ thật vẫn luôn hoài nghi, nghe thấy lời Dạ Kinh Đường nói hiểu rõ thằng nhóc mười năm trước gặp gỡ kia đúng là Dạ Kinh Đường chưa lớn.

Nhớ lại năm đó, Dạ Kinh Đường nhìn chỉ tầm sáu bảy tuổi, đầu hổ ngây thơ, mà nàng đã là hiệp nữ một mình xông xáo giang hồ.

Bây giờ phương hoa của nàng vẫn như cũ, Dạ Kinh Đường cũng từ một tên tiểu tử trở thành đại nam nhân cao hơn nàng nhiều, chẳng những lưng dài vai rộng, thậm chí nàng còn ôm người ta cọ qua...

Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không biết mình đang suy nghĩ hỗn loạn cái gì, chỉ cảm thấy thế đạo này thật là hữu ý, cái gọi là duyên phận có lẽ chính là như thế.

"Thật là trùng hợp, tiểu tử kia thật sự là ngươi." Tuyền Cơ Chân Nhân quay đầu nhìn chăm chú về phía Chim Chim trên bờ vai hắn, nghĩ lại:

"Lúc ấy nó cũng ở đó? Sao ta không nhớ rõ?"

Dạ Kinh Đường cũng cảm thấy thật sự rất trùng hợp, cười nói: "Lúc ấy nó còn nhỏ, chưa đổi lông, màu xám trông như con chuột, đoán chừng là trốn ở trong tay áo..."

“Chít chít?”

Năm đó Chim Chim quả thực quá nhỏ, chỉ biết ăn, đúng là không nhớ rõ những chuyện này. Nghe thấy lời này, nó nhìn xuống bộ lông trắng của mình, hiển nhiên không tin khi mình còn bé giống con chuột.

Tuyền Cơ Chân Nhân đón lấy Chim Chim đặt ở trên bả vai mình, đi xuống sườn núi:

"Đáng tiếc. Nếu năm đó thuận đường bắt cóc ngươi, mang đến Ngọc Hư Sơn thu làm đồ đệ, có lẽ bây giờ ngươi đã là tiểu sư đệ của Đạo gia tổ đình. Trên người mặc một bộ đạo bào, tuấn mỹ vô song lại tiên phong đạo cốt, không biết có thể mê chết bao nhiêu cô nương..."

Dạ Kinh Đường tay đè đao chậm rãi bước đi, đối với chuyện này nói:

"Nếu thật là như vậy, đoán chừng sẽ có một chuyện xưa khác. Ừm... ở Ngọc Hư Sơn tuổi nhỏ thành danh, được Thánh thượng và Tĩnh Vương chọn trúng trở thành thiếu niên quốc sư, thân ở địa vị cao lại nhớ nghĩa phụ mãi không quên, trong lòng ghi hận sư tôn xinh đẹp đã bẻ ngoặt cuộc đời ta, chờ khi đủ lông đủ cánh rồi, sau đó...."

"Đủ lông đủ cánh rồi sẽ như thế nào? Khi sư diệt tổ bắt ta về Hồng Hà Trấn, để cho ta nếm thử tư vị ăn nhờ ở đậu?"

Dạ Kinh Đường cảm giác đề tài này có chút lệch hướng, sư phụ của Đại Ngây Ngốc, hắn nào dám tùy ý đùa dỡn,

Đối với chuyện này chỉ biết lắc đầu cười.

Hai người làm bạn trên đường đi xuống tiểu trấn phồn hoa, trong đại viện tiêu cục đèn đuốc đã sáng lên, ngựa và xe ngựa đều dừng ở trong viện.

Vất vả bảo vệ một đường, cũng trầm tĩnh lại, dừng ở quán thịt dê trên trấn, gọi hai con dê nướng, còn mua không ít rượu, vây quanh ở trong sân nghỉ ngơi thư giãn.

Chim Chim nhìn thấy thịt dê gác ở trên đống lửa nướng, trợn cả mắt lên, vội vàng bay qua, hạ xuống chỗ đám người góp thêm náo nhiệt.

Dạ Kinh Đường chạy nửa tháng trên sa mạc gập ghềnh, bởi vì thiếu nước nên không tắm rửa, ngay cả mặt cũng không rửa được mấy lần, mấy ngày cuối cùng còn không dám ôm Đại Ngây Ngốc thơm ngào ngạt.

Lúc này đến nhà, Dạ Kinh Đường cũng nhẹ nhàng thở ra, đi tới đi lui sân viện phía sau tiêu cục, chuẩn bị rửa mặt một chút.

Phía sau tiêu cục là chỗ ở kiêm nhà trọ, có thể ở được mấy chục người, rất rộng rãi, mà ở giữa là cái hai sân viện nhỏ, phía trước là phòng khách và phòng thu chi, đằng sau là nơi ở của chủ nhà.

Mặc dù tiêu cục đã bán được nửa năm, nhưng bày biện trong tiêu cục cơ bản là không thay đổi, ngay cả nơi luyện công của Dạ Kinh Đường khi còn bé như cọc gỗ, tạ... đều vẫn còn tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment