Chương 786. Ta Đã Ăn Hết Tất Cả Loại Thịt
Tuyền Cơ Chân Nhân đội nón rộng vành, mới nãy uống không ít, còn có chút say khướt, đi bên cạnh Dạ Kinh Đường, thấy trong mắt Chim Chim tràn đầy vẻ ghét bỏ liền trêu chọc: "Ngươi không phải chim sao? Không thích ăn côn trùng à?"
"Chít chít..."
Chim Chim vội vàng lắc đầu, móng vuốt lớn từ trong bụng lông xù nhô ra, ra hiệu mình là mãnh cầm, sau đó nhìn sạp hàng thịt bướu lạc đà phía xa.
Vừa rồi Chim Chim ăn uống thả cửa trong đại trướng, ăn đến bụng căng tròn, Dạ Kinh Đường sợ Chim Chim mập bay không nổi, không cho nó ăn thịt bướu lạc đà, chỉ đi dạo với Tuyền Cơ Chân Nhân cho tiêu cơm.
Đi khoảng hai khắc, hai người một chim đi tới phía Nam Lang Hiên Thành.
Mặc dù Lang Hiên Thành không có nhà ở nhưng bố cục trước đây cũng không khác gì thành trì đương thời, trung tâm thành nam vốn là vị trí hoàng thành.
Mặc dù bây giờ đã không còn nhà cửa nhưng vẫn thấy lờ mờ trên mặt đất là một khu vực tròn cao hơn mặt đất một đoạn, xem bố cục chắc là nền móng của cung điện trước đây.
Trên nền xây một số căn phòng ở tạm, xung quanh là đại bản doanh, bên trong có hơn ngàn người mặc giáp da, đeo đao thương nghỉ ngơi ở trong đó, trước một căn phòng còn có không ít thương nhân xếp hàng bên ngoài, đăng ký giao tiền.
Dạ Kinh Đường vốn cho rằng đây là mảnh đất vô pháp, nhìn thấy cảnh này có chút bất ngờ: "Nơi này còn có quan phủ?"
Tuyền Cơ Chân Nhân nhìn lá cờ treo ở bên ngoài doanh trại, giải thích rõ cho hắn biết: "Vạn Bộ Tập là địa điểm mậu dịch quan trọng của Tây Hải chư bộ, hơn mười vạn người không quen biết tụ tập ở đây, nếu không có quy củ đã hỗn loạn lâu rồi. Đó là đại trướng của Câu Trần Bộ, trị an trong thành, dọn dẹp rác rưởi đều do Câu Trần Bộ phụ trách, thương nhân tới đây bày quầy bán hàng cũng phải giao bạc cho bọn họ."
Lần trước Dạ Kinh Đường nghe Phạm Thanh Hòa nói Câu Trần đại vương có chút nhát gan, thấy vậy dò hỏi: "Đó cũng không phải là số tiền nhỏ, Câu Trần Bộ có thể độc chiếm, là do thế lực khá lớn à?"
Tuyền Cơ Chân Nhân chắp hai tay sau lưng, làm ra vẻ thế ngoại cao nhân: "Câu Trần là thiên thần, biệt danh Kỳ Lân, có địa vị trong trời đất, cương mãnh hung ác, thích giết chóc, một tay nắm binh quyền, thời kỳ Thượng Cổ Đại Tư Mã chuyên phụ trách đánh trận, cho nên thờ phụng vị thần chỉ này."
"Sau khi Đại Lương triều bị diệt, môn tướng và quân đội không di chuyển mà tập hợp lại tạo thành Câu Trần Bộ, trong tộc đều là chiến sĩ đời đời truyền lại."
"Giống như Đông Minh Bộ, dựa vào y dược vu thuật nổi danh, tâm phản loạn có lớn cũng không gây ra sóng to gió lớn, Câu Trần Bộ và Vu Mã Bộ thì không giống, hai góp một chính là một đội kỵ binh tinh nhuệ, thế nên còn bị châm ngòi ly gián, nghe nói một tộc trưởng của Câu Trần Bộ đã giết tộc trưởng Vu Mã Bộ, người của Vu Mã Bộ lại giết bù, làm cho hai nhà ghi thù truyền kiếp ngàn năm, muốn kết hợp Tây Hải chư bộ, vấn đề lớn nhất chính là kết hợp hai nhà này..."
Dạ Kinh Đường lắng nghe giảng giải xong như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Thì ra là thế, ý là Câu Trần Bộ là bộ tộc biết đánh nhau nhất trong Tây Hải chư bộ?"
Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ gật đầu: "Câu Trần đại vương Tư Mã Việt, đứng hàng thứ sáu trong số thập đại tông sư Bắc Lương, ta cũng xếp thứ sáu trong Đại Ngụy, cho nên thực lực hẳn là ngang với ta. Người ta chỉ đánh không lại Tả Hiền Vương Lý Giản, thu phục ngươi hẳn cũng dễ dàng."
?
Dạ Kinh Đường nghe vậy, có chút bất mãn: "Bây giờ vết thương của ta đã lành, nếu không hai ta tìm chỗ khoa tay múa chân một chút, để ta thử thực lực của Lục tiên tử sâu cạn ra sao?"
Tuyền Cơ Chân Nhân đang nhàn nhã dạo bước thấy vậy thì chớp chớp mắt, dừng chân, xốc nón rộng vành lên lộ ra ánh mắt hoa đào giống như say không phải say, nhìn về phía Dạ Kinh Đường: "Dạ công tử, ngươi muốn thử sâu cạn của chỗ nào của ta?"
"Ta... hả?"
Dạ Kinh Đường bị nàng nói như vậy thì đờ người ra một chút, kịp phản ứng lại thì trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"A!"
Tuyền Cơ Chân Nhân kéo nón rộng vành xuống, cầm Chim Chim đặt lên bờ vai, điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục đi dạo trên đường nhỏ đèn đuốc sáng trưng.
Dạ Kinh Đường bị Tuyền Cơ Chân Nhân trêu đùa khiến bản thân có chút cạn lời, ngẫm lại lại đuổi theo: "Lục tiên tử, cô là sư tôn của Tĩnh Vương, ngôn hành cử chỉ vẫn nên cẩn trọng một chút."
"Say rượu nói đùa thôi, nói đùa cũng không được sao? Ta ăn qua đầy đủ rượu thịt, Phật Tổ ở trong lòng..."
"Ngươi là đạo sĩ!"
"Không phải đều như vậy à, ngoài miệng ba hoa, tâm như nước chảy. Ngươi cũng như vậy không phải sao, bề ngoài như chính nhân quân tử, bên trong bí mật ôm hai cô nương đi ngủ, vô cùng đào hoa. Ta chỉ nói đùa một câu, ngươi mặt đỏ rần, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì..."
Dạ Kinh Đường đưa tay sờ lên gò má, cau mày nói:
"Có sao?"
"Chít chít."
"Đoán chừng là do vừa rồi uống rượu."
"Cắt..."