Chương 787: Đi dạo phố!
Hẻm sâu trong Lang Hiên Thành, trong một căn phòng.
Phòng này được xây dựng tạm thời, không cao lắm nhưng quy mô khá lớn để người của các đại bộ lạc Tây Hải họp, phía sau cũng có chỗ ở dành cho người phụ trách Lang Hiên Thành ngủ lại.
Lang Hiên Thành không có luật pháp, quan viên đến từ trời nam biển bắc, gia cảnh không phải cầm đầu giang hồ như Hồng Sơn Bang thì cũng là chư hầu một phương như chư vương, muốn khiến tất cả mọi người tuân thủ quy tắc, gây chuyện phải nghe theo phán quyết thì cần một cao nhân có uy quyền tuyệt đối trấn thủ chỗ này, nếu không hội nghị này tuyệt đối không thể tổ chức được.
Đêm càng khuya, xung quanh phòng sạch sẽ ngăn nắp, tất cả đều là những binh sĩ mặc giáp da cầm thương đi tuần sát.
Phía sau, trong một sân nhỏ treo hai ngọn đèn lồng, một bóng người đứng dưới mái hiên, cầm trang giấy trong tay cẩn thận xem xét.
Bóng người có dáng vẻ khá khôi ngô, mặc một bộ giáp da màu đen, nhìn như tướng lĩnh nhưng không đội mũ giáp, tóc muối tiêu được buộc lên bằng dây cột tóc, song mâu nhếch lên sắc bén như kiếm, sau lưng còn có một thanh Yển Nguyệt Đao cán dài được đặt trong phòng, thân đao khắc họa Kỳ Lân văn, dưới ánh đèn phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Khu vực Tây Hải chư bộ quá rộng lớn, trong hoang mạc không thiếu cao nhân ẩn sĩ, Tư Mã Việt là tộc trưởng Câu Trần Bộ lại đứng hàng đại tông sư, chắc chắn là kẻ khống chế Tây Hải chư bộ đương thời.
Nếu không phải triều đình Bắc Lương cảnh cáo, chỉ sợ bây giờ đã bắt đầu kết minh với các bộ, bắt tay thử liên hợp vạn bộ một lần nữa, trở thành tân vương Tây Bắc Vương Đình.
Tư Mã Việt tuổi gần sáu mươi, nói đến cuộc đời hắn thì cũng có thể nói là thay đổi rất nhanh —— thuở nhỏ xuất thân ở Câu Trần Bộ, lúc ấy Tây Bắc Vương Đình vẫn còn, hắn là cháu ruột của Đại Tư Mã, nắm giữ quân chủ lực của Tây Bắc Vương Đình trong tay, gia cảnh có thể ngang bằng với Vương Xích Hổ ở kinh thành Đại Ngụy.
Vì nghĩ cách hòa bình, Tư Mã Việt sáu tuổi đã vào hoàng cung, cùng học nghệ, học chữ với Thiên Lang Vương cuối cùng, sư phụ hắn lại là lão Thiên Lang Vương.
Hơn hai mươi tuổi, huynh đệ cùng lớn lên từ thuở nhỏ trở thành tân Thiên Lang Vương, hắn cũng mặc áo giáp nắm giữ ấn soái, trở thành Tây Bắc Vương Đình Đại Tư Mã.
Về sau Tây Bắc Vương Đình hủy diệt, Tư Mã Việt cũng nghèo túng một thời gian, nhưng thế lực của Câu Trần Bộ còn đó, không bao lâu thì vững bước lần nữa, mà không còn Thiên Lang Vương, Câu Trần Bộ trở lại vị trí bộ tộc mạnh nhất Tây Hải, cộng thêm Tư Mã Việt dựa vào bản lĩnh hơn người thăng lên đại tông sư, thậm chí địa vị còn cao hơn ngày xưa.
Nhưng Tư Mã Việt không có nhất ngôn cửu đỉnh như Thiên Lang Vương năm đó, dù sao hắn có được địa vị bây giờ là bởi vì Bắc Lương cần có một người làm dê đầu đàn biết nghe lời trong Tây Hải chư bộ, cho nên cũng không chèn ép hắn, chẳng phải do hắn dựa vào năng lực khiến các đại bộ lạc cam nguyện phục tùng.
Tư Mã Việt nhìn tờ giấy trong tay một lát, sau đó cất vào ống tay áo, nhìn cửa mở miệng nói: "A Long, đi vào đây."
Đạp đạp đạp.
Rất nhanh, một nam tử hơn ba mươi tuổi từ ngoài cửa đi vào, đến trước mặt đáp lời: "Cha, có chuyện gì sao?"
Tư Mã Việt đứng chắp tay, hơi trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: "Hai ngày nữa nhi tử của Lương Vương sẽ đến, sắp xếp chỗ ở ở khu sứ lầu, đến lúc đó sai người tuần tra theo dõi ở đó, đừng kinh động khách quý."
"Rõ chưa?"
Tư Mã Long nghe đến đây, rõ ràng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Con đã hiểu. À cha, hình như Đông Minh Bộ đang phái người nghe ngóng manh mối có liên quan đến Tù Long Chướng. Tù Long Chướng bán cho Lục Tiệt Vân, bị đem đi giết Hoàng đế Đại Ngụy, nghe đồn đã thất thủ. Sao Đông Minh Bộ lại điều tra cái này?"
Tư Mã Việt hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Từ trước đến nay Đông Minh Bộ rất hứng thú với loại kỳ độc này, có thể là nghe nói tin tức từ kinh thành Đại Ngụy, phái người tìm hiểu thôi. Không cần để ý, cứ lo tốt chuyện của mình là được."
"Vâng..."
Lang Hiên Thành là khu chợ giao dịch vạn quốc, khắp nơi đều có vật lạ hiếm khó gặp ở địa phương khác, không chỉ có đặc sản các nơi mà còn có rất nhiều ‘sản phẩm khoa học kỹ thuật’ do thiên tài Bắc Lương nghiên cứu, có Thiên Lý Kính vân vân, cũng có kỳ môn ám khí như Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Dạ Kinh Đường đi dạo nửa ngày, còn thấy được một cái đồng hồ trên một quầy hàng.
Tạo hình chính là một khối tròn nhỏ hơn đồng tiền, làm bằng đồng thau, hai mặt khảm đá thủy tinh có độ trong suốt cực cao, chính diện khắc mười hai canh giờ và khắc độ, có điêu khắc một con Kim Thiềm nhỏ, chỉ giờ Hợi một khắc, đang chầm chậm xoay tròn, mặt sau là la bàn, tổng thể nhìn không ra bất kỳ dấu vết nối nào, cũng không tìm ra chỗ lên dây cót, cấu tạo có thể nói là cực kỳ tinh xảo.