Nếu không phải những ngày giáp tết đó bị Tào Dân mỉa mai chê cười, lại cãi nhau một trận với Tào Anh, Trần Ái Ân sẽ không tức giận mà trở về xã Hồng Kỳ, kể tuốt luốt hết về tầng quan hệ khác của Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân cho người trong đội sản xuất nghe.
Từ Lệ Anh là thanh thanh bạch bạch, đường đường chính chính gả cho Tào Nguyên Đức, vậy mà lại bị xem là vợ bé! Cô một mực tin rằng, tất cả đều do kẻ bất nghĩa Trần Ái Ân kia đã cướp đoạt lấy người đàn ông của cô, tình yêu của cô. Đáng ra, cô hẳn là phải gả cho Lâm Kiến Quốc, cuộc sống hậu hôn nhân của cô nên là hạnh phúc vui sướng mới đúng. Khi đó, cô sẽ thực nhanh mang thai con của Lâm Kiến Quốc, sinh hạ kết tinh tình yêu của hai người họ.
Nhưng bởi vì Trần Ái Ân không biết xấu hổ, dù biết rõ cô thích Lâm Kiến Quốc nhưng vẫn cùng cô tranh đoạt. Uổng cho hai người đã từng là chị em tốt, lúc cô ở xã Hồng Kỳ đã coi Trần Ái Ân là người bạn tốt nhất của mình.
Ai biết được, người bán đứng phản bội cô lại chính là Trần Ái Ân.
Cô không có ngày lành, vậy Trần Ái Ân cũng đừng mơ tưởng sống tháng ngày sung sướng.
Đặc biệt là những người nhà họ Trần đã dung túng, trợ giúp Trần Ái Ân, cô một người cũng sẽ không bỏ qua!
Từ Lệ Anh vừa phát cáu xong, Tào Nguyên Đức cũng biến sắc theo: “Cô hiểu chuyện? Tôi nói như vậy, cô thực sự nghĩ rằng mình đã làm tốt ư? Trước đây không lâu, tôi mặt mũi bầm dập trở về, Tào Dân và Tào Anh không biết lý do, nhưng cô chẳng lẽ cũng không biết sao?”
Tào Nguyên Đức cũng biết, để một sinh viên đại học Dân Binh như Từ Lệ Anh gả một người như hắn, xem như là thiệt thòi cho Từ Lệ Anh.
Trong mắt Tào Nguyên Đức, tuy Từ Lệ Anh đã là vợ hắn, nhưng lại giống như là một nửa con gái hơn, hắn rất đau lòng cho Từ Lệ Anh.
Vì thế, khi bị Từ Lệ Anh liên lụy mà ăn một trận đòn từ Lâm Kiến Quốc, Tào Nguyên Đức chỉ nói qua loa đại khái chứ không nói tỉ mỉ cho Từ Lệ Anh biết.
Hắn không muốn so đo với Từ Lệ Anh, nhưng khi cô làm ra bộ dạng ta đây vô tội, Tào Nguyên Đức lại chịu không nổi: ”Tôi không nói, không có nghĩa là tôi cái gì cũng không biết. Hai ta dù sao cũng đã kết hôn, sau này phải cố sống cho tốt đi. Nếu có cứ tiếp tục làm mình làm mẩy như vậy thì đừng trách đến lúc đó tôi không nói được lời hay.”
Cũng đều là doanh trưởng, nhưng Lâm Kiến Quốc rất có năng lực, dù nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi nhưng đã đứng cùng vị trị với hắn rồi.
Hắn cũng thừa nhận hắn lớn lên thô kệch, lại không còn trẻ tuổi, không được như Lâm Kiến Quốc, có vẻ ngoài được phụ nữ yêu thích.
Nhưng hắn cũng có ưu điểm chứ, hắn thành thật, sẽ đối tốt với vợ mình.
Từ Lệ Anh coi trọng Lâm Kiến Quốc, nhưng Lâm Kiến Quốc lại cưới cô gái khác, hắn cùng Từ Lệ Anh ai cũng đừng ghét bỏ ai, có như thế mới có thể an ổn sống qua ngày được.
Từ Lệ Anh luôn cảm thấy không thể gả cho Lâm Kiến Quốc mà phải gả cho hắn là thiệt thòi cho cô, luôn làm mình làm mẩy chọc giận hắn, thế thì sao hắn có thể luôn luôn tốt tính không tức giận với cô được chứ.
Cùng lắm thì hắn nghĩ cách cùng Từ Lệ Anh ly hôn vậy.
Tào Nguyên Đức không muốn để mọi chuyện càng ngày càng xấu đi, đến nước phải ly hôn như vậy. Khó khăn lắm hắn mới gặp người mà mình muốn lấy làm vợ, trong nhà lại có bàn tay của người phụ nữ chăm lo, trở nên giống như một gia đình hơn. Nếu mà ly hôn, về sau hắn về đến nhà, tất cả lại trở về giống như trước kia, nhà cửa bếp núc lạnh tanh, khiến hắn môt chút ý muốn về nhà cũng không có.
Cho dù quan hệ giữa con trai con gái hắn và Từ Lệ Anh không được tốt, nhưng ít nhất vào thời điểm hắn bận rộn công việc, hắn không cần phải phân tâm lo lắng cho con gái, con gái mình nữa. Từ Lệ Anh sẽ thay hắn lo cho bọn nó.
Nhưng nếu Từ Lệ Anh một hai cứ phải giận dỗi, làm mình làm mẩy như việc, thì dù phía trước đang chờ hắn là nhiều khó khăn vất vả hơn nữa thì Tào Nguyên Đức cũng chỉ có thể cắn môi, hạ quyết tâm, lúc trước kết hôn nhanh như thế nào thì bây giờ ly hôn phải còn nhanh hơn thế nữa.
Hắn cưới Từ Lệ Anh trở về là để yên ổn qua ngày chứ không phải là để cãi nhau.
Hai người nếu cứ cãi nhau không dứt, vậy thì cuộc hôn nhân này thà rằng không có còn hơn.
Nghe được lời này của Tào Nguyên Đức, Từ Lệ Anh cực kỳ khó chịu. Cô với Lâm Kiến Quốc là thật tâm thật ý, là bởi vì tình yêu nên mới muốn cùng anh kết hôn, xây dựng một gia đình.
Nhưng cô và Tào Nguyên Đức lại hoàn toàn không phải như vậy. Cô gả cho Tào Nguyên Đức là vì muốn thách thức Lâm Kiến Quốc, Tào Nguyên Đức cưới cô về là vì muốn có người giúp hắn quản lý nhà cửa, chăm sóc hai đứa bé mà vợ trước của hắn để lại. Căn bản hắn chỉ xem cô như bảo mẫu mà thôi. Giữa hai vợ chồng họ đều không có tình cảm gì, tình yêu lại càng không. Đây không phải là kiểu hôn nhân mà Từ Lệ Anh muốn.
Cô gả cho một người đàn ông cô không yêu cũng không yêu cô. Cuộc hôn nhân này làm cô chỉ có một ý muốn duy nhất là liều mạng chạy đi thật xa để thoát khỏi cái cảm giác hít thở không thông như bây giờ.
Cô giống như là một con cá nhỏ bị sóng to đánh vào bờ, không thể trở về biển rộng. Chỉ có thể bất lực vỗ nhẹ đuôi cá mắc cạn cho đến chết, thống khổ không thôi. Hại cô trở nên đau khổ, sống không bằng chết như bây giờ chính là Trần Ái Ân và những người nhà họ Trần kia. Cô làm sao có thể không oán, không hận, không đi trả thù được?!
Cô bất quá chỉ là quay về xã Hồng Kỳ nói vài lời nói thật thôi. Vậy mà Lâm Kiến Quốc vừa biết đã lập tức chạy tới “giao lưu” một phen với Tào Nguyên Đức, đánh đến Tào Nguyên Đức thương tích đầy mình.