Lâm Kiến Quốc làm như vậy là vì xả giận cho Trần Ái Ân ư?
Trần Ái Ân gả cho Lâm Kiến Quốc, ngày tháng trôi qua hạnh phúc như thế, lại còn có người giúp Trần Ái Ân xả giận. Vậy cô thì sao, đáng thương như cô, có ai đau lòng cho cô, giúp đỡ cô, bảo vệ cô không?
Làm một người trẻ tuổi có “tư tưởng”, cái mà Từ Lệ Anh muốn chính là một người sẽ vì hồng nhan mà giận dữ như Lâm Kiến Quốc, chứ không phải một người đàn ông thô kệch chỉ biết bình bình đạm đạm sống qua ngày, không có nửa phần tình cảm lãng mạn như Tào Nguyên Đức.
Nghĩ đến chính mình chỉ là nói vài lời nói thật lại chọc đến Lâm Kiến Quốc và Tào Nguyên Đức đánh một trận.
Tương phản, Tào Nguyên Đức biết rõ trước khi gả cho hắn, cô bị Lâm Kiến Quốc làm hại mất hết thanh danh, thế nhưng Tào Nguyên Đức lại không có phản ứng gì, trong quân thế mà lại vẫn cùng Lâm Kiến Quốc tiếp tục xưng huynh gọi đệ, làm chiến hữu tốt. Từ Lệ Anh nhịn không được bạo phát: “Không nói được lời hay? Hai ta kết hôn cũng đã mấy tháng, trong mấy tháng này, anh từng nói được lời nào hay ho à? Hai đứa nhỏ Tào Dân và Tào Anh khó quản như thế nào, anh không biết sao? Thế nhưng anh có từng quan tâm đến tôi chưa, hỏi tôi có mệt không, có vất vả không, rồi phụ tôi một tay dạy dỗ chúng? Khi chúng nó biểu hiện thái độ không tôn trọng tôi, anh có từng nghiêm khắc phê bình chúng chưa, để cho chúng sửa lại thái độ đối với tôi? Anh chỉ tùy tiện nói hai câu rồi cho qua mà thôi. Thế nên cho đến tận hôm nay, con trai anh vẫn chỉ vào mặt tôi mà nói tôi là vợ bé của anh đấy!”
“Anh nói được lời nào hay ho ư? Không, hoàn toàn không. Chuyện trong nhà, anh chỉ biết quăng hết cho tôi, để tôi một người lo liệu, để tôi một người đau khổ. Ban ngày, anh bận rộn công việc, tôi không trông thấy người. Buổi tối trở về, ngoại trừ chuyện nằm lăn ra giường ngủ, anh có từng nói chuyện tâm sự với tôi chưa? Anh mà được xem làm người chồng tốt biết săn sóc ư? Anh không nói lời hay thì thế nào, cùng hiện tại có gì khác nhau chứ?”
Dùng cái này tới uy hiếp cô, thế thì cô có gì mà phải lo lắng, phải sợ hãi nào.
“Hôm nay nếu đã nói rồi, vậy chúng ta dứt khoát nói một lần cho rõ ràng đi. Trước khi gả cho anh, tôi đúng là muốn làm đối tượng của Lâm Kiến Quốc. Điều kiện của Lâm Kiến Quốc tốt hơn anh ra sao, không cần tôi nói, chắc anh cũng rõ rồi. Trước đây tôi coi trọng Lâm Kiến Quốc, nhưng cuối cùng tôi gả cho anh, trong lòng tôi không dễ chịu, không phải cũng là chuyện bình thường sao? Thế mà anh lại chẳng làm gì, cũng không tranh thủ tăng tiến tình cảm giữa chúng ta. Bởi vậy, tôi cảm thấy mình chẳng có vấn đề gì hết. Mà cho dù tôi có, thì trách nhiệm của anh cũng lớn hơn tôi nhiều. Anh thật sự cho rằng một cô gái mới hơn hai mươi như tôi gả cho một ông già như anh vậy là xong rồi ư?”
Lớn tuổi thì có ích gì, sau khi về đến nhà không phải cũng nằm vắt chân như đại gia thôi ư. Đâu giống Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc từ lúc còn chưa phải con rể nhà họ Trần đã giúp đỡ Trần gia làm không ít việc đồng áng rồi.
Những chuyện nhỏ nhặt này, Từ Lệ Anh đều có thể không thèm để ý, không bỏ trong lòng.
Nhưng chỉ cần Lâm Kiến Quốc cùng Trần Ái Ân bên nhau, Lâm Kiến Quốc đều sẽ không bao giờ để Trần Ái Ân phải ôm Dương Dương. Anh nhất định sẽ ôm Dương Dương từ trong ngực Trần Ái Ân qua.
Chỉ một hành động đơn giản như vậy thôi nhưng lại làm cho Từ Lệ Anh thấy được Lâm Kiến Quốc yêu thương săn sóc Trần Ái Ân biết bao nhiêu. Vậy mà một người đàn ông đã 40 như Tào Nguyên Đức lại chẳng biểu hiện được như vậy.
Tào Nguyên Đức lớn hơn Lâm Kiến Quốc đến mười mấy tuổi. Mười mấy năm này đều sống uổng phí cả rồi, cái gì cũng đều không hiểu!
Tào Nguyên Đức ngoại trừ cũng là doanh trưởng như Lâm Kiến Quốc thì không có nửa phần ưu điểm mà Từ Lệ Anh chờ mong ở bạn đời của mình.
Cuộc hôn nhân này, thật mệt mỏi.
Tào Dân vui vẻ: “Ba, ba nói thấy chưa? Cô ta bảo ba là ông già, cô ta ghét bỏ ba đó. Một người như cô ta, ba còn cưới về làm gì, không sợ mất mặt hay sao?”
Không thương ba cậu, ghét bỏ ba cậu đúng không? Được thôi, cậu còn ước gì người này có thể nhanh nhanh lăn khỏi nhà cậu, lăn càng xa càng tốt.
Đúng rồi, nhớ là sau khi lăn đi rồi thì đừng có về lại đó. Cậu thà rằng nhà mình lại giống như trước, lúc ba cậu bận rộn công việc thì trong nhà chỉ có cậu và Tào Anh chứ không phải lại có thêm một người xa lạ mà cậu không thể không đối mặt như cô ta đâu.
Tào Nguyên Đức liếc mắt trừng thằng con trai cả đang đứng một hóng chuyện còn tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa, sau đó lại đối mặt với Từ Lệ Anh, nói: “Những gì em vừa nói, tôi đã hiểu rồi. Em là cảm thấy tôi so ra thua kém Lâm Kiến Quốc, nhưng em lại ưu tú hơn vợ cậu ta nhiều. Cho nên cưới được em là phúc khí của tôi, tôi hẳn phải đối xử với em thật tốt, đúng không?”
Từ Lệ Anh cứng đầu: “Đúng vậy.” Cô chính là có ý này!
Tào Nguyên Đức cười lạnh: “Em nếu thật sự nghĩ như vậy thì để tôi đây kể cho em nghe một chuyện. Mấy ngày nay, Lâm Kiến Quốc vẫn luôn tìm tư liệu ôn tập cho vợ cậu ta đấy. Lâm Kiến Quốc nói với bọn tôi, vợ cậu ta năm nay muốn tham gia thi đại học. Em là sinh viên, nhưng chỉ là sinh viên đại học Dân Binh thôi. Luận kiến thức mà nói, sinh viên như em có mấy cân mấy lượng, trong lòng em chắc còn hiểu rõ hơn tôi nhỉ? Vợ của Lâm Kiến Quốc một khi thi đậu, thì đó mới là sinh viên chân chính. Em nghĩ vợ của Lâm Kiến Quốc chỉ là một phụ nữ nông thôn ư? Người ta tùy thời đều có thể một bước lên trời, vượt qua em đấy. Ai không bằng ai, hiện tại còn chưa nói được đâu!”