Khinh thường hắn? Từ Lệ Anh có cái tư cách đó sao?
“Không có khả năng!” Từ Lệ Anh không muốn tin, “Cho dù Trần Ái Ân thật sự tham gia thi đại học thì thế nào, tính ra thì cô ta chỉ học qua 5 năm tiểu học, cấp hai và cấp ba đều không đi học. Người như vậy tham gia thi đại học? Đó không phải là ở lãng phí tài nguyên quốc gia ư, Lâm Kiến Quốc cho dù tìm được nhiều tài liệu cũng không có chỗ dùng đâu!”
Sau khi biết tin kỳ thi đại học được khôi phục, dù trong lòng Từ Lệ Anh có bất bình thì cũng không hề có ý định thôi học đại học Dân Binh để tham gia thi đại học.
Trước kia tất cả các trường học đều bị đóng cửa, nhưng kiến thức mà cô học được hồi trước, bây giờ Từ Lệ Anh không còn nhớ rõ được bao nhiêu.
Thời gian có thể ôn tập lại chỉ được chút ít như vậy, cô không tham gia thi đại học, sau này cho dù giá trị bằng cấp không cao nhưng trước sau gì cô vẫn là sinh viên. Thế nhưng nếu cô thật sự tham gia thi đại học rồi lại không thi đậu, vậy thì quả thật là mất hết mặt mũi, ngay cả cái mác sinh viên cũng không giữ được.
Tào Nguyên Đức nhẹ nhàng cười trào phúng: “Tôi và Lâm Kiến Quốc quen biết nhiều năm như vậy, nếu là chuyện không nắm chắt, Lâm Kiến Quốc sẽ không để cho người ta biết đâu. Có người nói với tôi, em và vợ của Lâm Kiến Quốc từng là bạn tốt, lúc ấy tôi còn không tin. Nếu hai người các em là bạn tốt, Lâm Kiến Quốc sẽ không đến mức đánh với tôi một trận kia đâu. Hiện tại xem ra, lời này càng không thể tin rồi. Bạn tốt của em có năng lực thế nào, em lại một chút cũng chẳng hay biết.”
Nói nhiều như vậy, Tào Nguyên Đức cũng mệt mỏi: “Tôi không nói qua nói lại với em nữa, chuyện này có thật hay không, chờ kỳ thi đại học kết thúc, các trường đại học đưa thông báo trúng tuyển thì sẽ có đáp án thôi. Nếu vợ Lâm Kiến Quốc mà thi đậu thì cậu ta sẽ khoe ngay ấy chứ.”
Có một người vợ là sinh viên, đây là chuyện có mặt mũi biết bao.
Cũng giống như mấy tháng trước, hắn đồng ý cùng Từ Lệ Anh kết hôn, khi đó, hắn cũng đã nghĩ như vậy đấy. Chẳng qua phong thuỷ luân chuyển, vợ của Lâm Kiến Quốc giỏi hơn, rất có khả năng sẽ trở thành nhóm sinh viên chính thức đầu tiên của quốc gia.
Đây không phải là Tào Nguyên Đức có niềm tin với Trần Ái Ân - người hắn chưa bao giờ gặp qua, mà là hắn tin tưởng vào Lâm Kiến Quốc.
Phàm là chuyện còn chưa xong xuôi, còn có khả năng thay đổi, Lâm Kiến Quốc đều sẽ vững như Thái sơn, như đại tướng giữ vững phong độ, giấu kín không kẽ hở. Lại nhớ đến vẻ mặt hớn hở của Lâm Kiến Quốc khi cả ngày tìm tài liệu cho vợ, không chút nào giấu giếm chuyện vợ cậu ta muốn tham gia thi đại học, Tào Nguyên Đức cảm thấy, Lâm Kiến Quốc rất nắm chắc chuyện Trần Ái Ân thi đậu đại học.
Vậy nên, khi hắn nói chuyện Trần Ái Ân tham gia thi đại học với Từ Lệ Anh, ngữ khi mới có thể chắc chắn như vậy.
Tào Nguyên Đức không biết chính là, bởi vì tình cảm của Lâm Kiến Quốc dành cho Trần Ái Ân, mới khiến cho người với trầm ổn như núi là anh cũng trở nên nhiệt tình trong sáng.
Lâm Kiến Quốc không phải nắm chắc chuyện Trần Ái Ân thi đậu, anh chỉ là cố gắng hết sức trợ giúp Trần Ái Ân, ủng hộ Trần Ái Ân mà thôi.
Bởi vì hiểu lầm này mà đã xuất hiện cuộc đối thoại hôm nay giữa hai vợ chồng Tào Nguyên Đức.
Từ Lệ Anh nghiến răng: “Được thôi, tôi cũng muốn nhìn xem Trần Ái Ân thật sự có thể trở thành sinh viên hay không. Ai mới là người không phải rõ ràng chính mình có mấy cân mấy lượng, qua hai tháng nữa sẽ có đáp án thôi.”
Nếu cả Trần Ái Ân cũng có thể tham gia thi đại học, trở thành nhóm sinh viên đầu tiên của quốc gia mà nói, thì cô còn tiếp tục đi học ở đại học Dân Binh chính là lãng phí sở học nhiều năm trước kia của mình rồi.
-----
Trần Ái Ân nào biết, Từ Lệ Anh lại chấp nhất với cô và Lâm Kiến Quốc như vậy. Đã gả cho người ta rồi mà vẫn “nhớ mãi không quên”, nơi nơi quan tâm đến cuộc sống của vợ chồng cô.
Giờ này khắc này, Trần Ái Ân trừ bỏ thi đại học thì vẫn chỉ có thi đại học. Sau khi rời giường là đọc sách, trước khi đi ngủ không phải đọc sách thì cũng là luyện đề. Cuộc sống sinh hoạt lặp tới lặp lui cũng chỉ có vậy, chọc cho Dương Dương cũng có ý kiến với cô luôn. Thằng bé thường thường chu miệng nhỏ buồn bực: “Mẹ hư, xấu xa, không, không để ý tới Dương Dương!”
Mẹ Lâm vội vàng đem Dương Dương béo ú ôm qua một bên: “Dương Dương, chúng ta không phải đã nói rồi sao, không thể quấy rầy mẹ cháu đọc sách được.”
Dương Dương ú nu nào có thể hiểu nhiều như vậy, nó chỉ biết mẹ không để ý đến nó, khiến nó rât tức giận thôi.
Trần Ái Ân đứng lên, vặn vẹo cổ và eo mình: “Mẹ, không có gì đâu, con chơi với Dương Dương một lát.”
“Con không phải còn muốn đọc sách à? Dương Dương chỉ là tính tình con nít thôi, mẹ dỗ nó một chút, cho nó ăn ngon là được ấy mà.”
Cũng không biết có phải Dương Dương nghe hiểu những lời mẹ Lâm nói, cảm thấy nó bị hình dung thành một tên nhóc tham ăn, có ăn liền quên mất mẹ nên cứ buồn bực hừ hừ mãi, ngay cả bà nội dỗ cũng không chịu xuôi.
“Bé mập Dương Dương, lại đây mẹ ôm cái nào?”
Trần Ái Ân ngồi xổm xuống, dang tay về phía Dương Dương.
Dương Dương định giận dỗi với Trần Ái Ân một trận, để mẹ nó biết là lần này nó giận thật rồi. Nhưng kiên trì không quá ba giây, Dương Dương đã đầu hàng mà chạy về phía Trần Ái Ân, lao vào vòng ôm của mẹ, lại lần nữa nói rõ: “Mẹ hư, Dương Dương giựn!”
Hôn khuôn mặt nhỏ ú na ú nần của Dương Dương liên tiếp mấy cái cho đến khi thằng bé ngứa đến cười ha ha, Trần Ái Ân mới hỏi: “Dương Dương còn giận mẹ nữa không nào?”
Dương Dương làm nũng mà ôm Trần Ái Ân: “Mẹ ngoan, thương mẹ, mẹ, chơi.”
“Chơi chơi chơi, mẹ chơi với con, chúng ta đi hái hoa được không?”