Bây giờ rất nhanh đã cuối mùa, Trần Ái Ân cũng không chắc bên ngoài có còn hoa hay không nữa, nhưng dẫn Dương Dương đi dạo loanh quanh, chạy chơi một hồi cũng không tệ.
Quả nhiên, vừa nghe có thể cùng mẹ ra ngoài đi dạo, Dương Dương đã vui vẻ cười toe.
Nó đá đá cẳng chân muốn xuống dưới, chân nhỏ vừa chấm đất đã muốn chạy. Dương Dương bây giờ chạy nhanh hơn trước không nói, so với nửa năm trước bước chân cũng vững chắc hơn nhiều. Nó kéo tay Trần Ái Ân, muốn lôi cô đi ra ngoài: “Mẹ, đi, hoa, shinh đẹp tới.”
“Shinh đẹp, shinh đẹp.” Mỗi lần nghe được giọng sữa của Dương Dương, Trần Ái Ân lại sự đáng yêu đó chọc cho trái tim ngứa ngáy, ngẫu nhiên còn sẽ cố ý học theo ngữ điệu nói chuyện của thằng bé nữa.
Dương Dương cũng không biết giọng sữa ngọng ngịu của mình chọc cho mẹ nó cười ngất, nó chỉ cảm thấy đấy là mẹ đang chơi cùng mình, cười đến vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu: “Gọi chị nữa?”
Hơn nửa năm này, quan hệ của Dương Dương và ba anh em Lâm Đại Bảo không chỉ là tốt bình thường đâu. Lâm Đại Bảo giá trị vũ lực cao, vẫn luôn là tiểu bá vương của đội sản xuất. Dương Dương có người đại ca là Lâm Đại Bảo che chở, nên không có đứa nhỏ nào dám ỷ vào Dương Dương còn nhỏ mà bắt nạt nó, bọn chúng đều sợ bắt nạt Dương Dương thì sẽ bị Lâm Đại Bảo đánh cho một trận.
Tháng chin năm nay là khai giảng khóa học mới, Lâm Kiến Cường mặc kệ Triệu Mỹ Hoa vẫn luôn cáu kỉnh không vui mà phản đối, trong tay hắn cầm hai mươi mấy đồng, cầm theo định đóng học phí cho Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo. Ai ngờ thầy giáo lại nói với Lâm Kiến Cường là học phí miễn hết, chỉ cần tốn 5 mao tiền mua sách vở thôi. Đương nhiên, nếu Lâm Kiến Cường có thể mượn được sách cũ cho con hắn thì 5 mao tiền này không cần tiêu cũng được.
Mấy đứa nhỏ đi học, thứ duy nhất phải dùng tiền mua chính là vở, bút linh tinh. Mấy món này người lớn trong nhà phải tự mua cho con mình, trường học mặc kệ.
Phải cho đến khi thầy giáo nói với hắn, Lâm Kiến Cường mới biết được, thì ra mấy đứa nhỏ đi học đến cấp tiểu học, trên cơ bản là không tốn kém. Lại nghĩ đến Triệu Mỹ Hoa vẫn thường xuyên nói với hắn, cho mấy đứa nhỏ đi đọc sách tốn rất nhiều tiền, tốn tiền đọc sách, cuối cùng một chút tác dụng đều không có. Lâm Kiến Cường càng nghĩ càng tức giận, sau khi về đến nhà liền thu thập Triệu Mỹ Hoa một trận.
Bị ăn đánh, Triệu Mỹ Hoa cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhưng dù vậy, chị ta vẫn không dám hó hé nửa lời.
Chị ta không nói gì, nhưng đứa con trái Lâm Đại Bảo lại thay chị ta nói không ít: “Ba, chuyện này ba không thể trách mẹ con được. Mẹ con chưa từng đi học, cũng chẳng đến trường bao giờ, trường học thu bao nhiêu học phí, mẹ làm sao biết được. Mấy chuyện mẹ nói cho nhà mình nghe cũng đều là những điều mẹ nghe được từ chỗ bà ngoại cả. Điều duy nhất mẹ con sai chính là không được thông minh cho lắm, người bên nhà bà ngoại nói cái gì là mẹ liền tin ngay cái ấy ngay.”
Bị Trần Ái Ân “bắt nạt” hơn nửa năm, Lâm Đại Bảo tiến bộ lên không ít.
Bây giờ nếu bị người nhà bà ngoại bắt nạt, Lâm Đại Bảo chỉ dùng nắm đấm trả thù là chưa đủ. Nó sẽ làm trò cáo trạng trước mặt mọi người, tỏ vẻ nó dùng vũ lực đánh trả là do bị ép buộc, là bất đắc dĩ. Ai bảo người ta bắt nạt nó quá đáng như vậy?
Nếu người nhà bà ngoại vẫn thiên vị, chỉ trích Lâm Đại Bảo, nó sẽ nói thẳng ngay mặt: “Anh họ thích bắt nạt cháu, bà ngoại lại nói cháu không nên cãi nhau với anh họ vì thân thể anh họ không tốt, cháu phải nhường nhịn. Nếu cả anh họ lẫn bà ngoại đều không thích cháu, vậy về sau cháu không tới nữa. Cứ thế đi, về sau anh họ không thấy cháu sẽ không tức giận, sẽ không muốn đánh cháu, cháu cũng không cần đánh trả. Mẹ, sau này mẹ đừng kêu con tới nữa.”
Lâm Đại Bảo vừa nói như vậy, thái độ người nhà họ Triệu liền mềm xuống.
Từ sau khi tiền trong nhà do Lâm Kiến Cường quản, ban đầu Triệu Mỹ Hoa còn tưởng sẽ có thể cầm về nhà mẹ đẻ một ít như trước kia. Thế nhưng những thứ chị ta có thể đem về nhà mẹ đẻ cứ một lần lại so với một lần càng ít hơn, tiền thì ngay từ lần thứ hai chị ta về đã không có rồi.
Cho đến lần thứ ba, Lâm Kiến Cường đều không cho Triệu Mỹ Hoa lấy thịt lấy lương về Triệu gia rồi, rau dưa trong vườn thì có thể cầm về một chút.
Nếu Triệu Mỹ Hoa một hai phải dẫn theo Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo thì Lâm Kiến Cường mới miễn cưỡng đồng ý cắt hai lượng thịt cho chị ta mang về nhà mẹ đẻ: “Triệu Mỹ Hoa, tôi nói trước với cô luôn. Thịt này, không phải chỉ cho người nhà mẹ đẻ cô ăn đâu. Tôi là mua cho con trai tôi ăn đấy, nếu Đại Bảo, Nhị Bảo trở về nói với tôi bọn nó không được ăn thịt hay ăn rất ít thì về sau hai đứa nó sẽ không theo cô qua nhà ngoại nữa. Cô cũng đừng hy vọng có thể lấy được thịt mang về.”
Một đứa nhóc đi đường còn chưa vững như Lâm Hướng Dương mà mỗi ngày còn có trứng chưng thịt băm ăn, hai đứa con hắn thế mà ăn không nổi, kém xa con trai của Lâm Kiến Quốc ư?
Phàm là những gì có liên quan đến Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Cường cái gì cũng đều muốn so, ngay cả con trẻ ăn cái gì, dùng cái gì cũng đều phải so một lần mới được.
Lâm Đại Bảo vốn đã chẳng để lời của Triệu Mỹ Hoa vào tai, sau khi theo đuôi Trần Ái Ân một thời gian thì Triệu Mỹ Hoa cảm thấy con trai cả của mình bây giờ chẳng khác gì con cá chạch, làm thế nào cũng không bắt được, lại có thể dễ dàng đem chị ta chọc cho tức điên người.
Thế nên khi mang hai lượng thịt về, Triệu Mỹ Hoa cũng thật sự không dám để cho hai đứa con mình nhịn ăn nhường phần cho cháu trai mình nữa.