Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 164 - Chương 164.

Chương 164. - Chương 164. -

Ai bảo Lâm Đại Bảo là đứa bép xép hay đi cáo trạng chứ, Lâm Nhị Bảo lại luôn theo đuôi anh nó, còn Lâm Kiến Cường bây giờ cứ như quả pháo thành tinh vậy, hở chút là tức giận phát nổ. Cha con ba người này, không một ai là đèn cạn dầu cả!

Cho dù hai lượng thịt còn phải phân cho hai đứa cháu ngoại một chút, nhưng chính mình tốt xấu gì cũng có thể ăn ké được mấy đũa. Cháu ngoại không tới, canh thịt miễn phí dù một ngụm bọn họ cũng không có mà húp.

Sau khi suy xét thiệt hơn, người chỉ biết chiếm lợi như bà ngoại Triệu gia đương nhiên không có khả năng lại tỏ thái độ gì với Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo, để tránh làm giảm bớt số lần được ăn thịt vốn đã chẳng nhiều nhặng gì của nhà bà ta.

Thắng lợi qua vài lượt, Lâm Đại Bảo không thầy dạy cũng hiểu.

Đừng nhìn mẹ nó bộ dạng hung dữ như vậy, ngọai trừ trước mặt ba anh em nó ra, mẹ nó chỉ là con hổ giấy thôi, chọc một cái liền rách. Mẹ nó làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy cũng đều là do nghe lời người nhà bà ngoại cả.

Đối với Triệu Mỹ Hoa, chắc chắn là Lâm Đại Bảo có tình cảm rồi. Bởi vậy, nhìn thấy Lâm Kiến Cường đánh Triệu Mỹ Hoa, Lâm Đại Bảo đã vội vàng đem mọi chuyện kể rõ ràng hết cho Lâm Kiến Cường nghe, để ba nó biết, việc này nếu muốn tính toán thì phải tính trên đầu những người nói hưu nói bên nhà bà ngoại chứ đừng đánh mẹ nó như vậy.

Mình bị chồng đánh nhưng có con trai ra mặt ngăn cản. Miễn được nổi khổ da thịt, Triệu Mỹ Hoa không biết chị ta nên vui mừng hay nên sốt ruột nữa.

Kiến Cường đã có ý kiến không nhỏ với nhà mẹ đẻ của chị ta rồi. Một khi chuyện học phí bị vạch trần, Kiến Cường sẽ nghĩ như thế nào về người nhà mẹ đẻ của chị ta chứ?

Người nhà mẹ đẻ chị ta càng là như vậy, Kiến Cường về sau sẽ càng không thích bọn họ. Nếu sau này cháu trai chị ta muốn đi học, người làm cô ruột như chị ta phỏng chừng cũng không giúp được gì rồi.

Dần dần Lâm Đại Bảo có thể cảm nhận được những gì Trần Ái Ân dạy cho nó đều có tác dụng, có hiệu quả hơn nó tưởng tượng rất nhiều. Vậy nên, cho dù Lâm Đại Bảo ngoài miệng trước nay chưa từng nói qua lời hay nào với Trần Ái Ân nhưng nó cực kỳ dính cô, lại càng nghe lời cô nói.

Dưới sự dẫn đầu của Lâm Đại Bảo, Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa lại càng không cần phải nói, mở miệng là thím nhỏ thím nhỏ liên hồi. Thời gian mỗi ngày chúng ở nhà mẹ Lâm, tiếp xúc với Trần Ái Ân dần dần còn nhiều hơn thời gian bọn chúng ở nhà với ba mẹ ấy chứ.

Thời gian lâu dần, Dương Dương cũng xem ba người Lâm Đại Bảo như anh chị ruột của mình mà đối đãi.

Biết Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo mỗi ngày đều phải đi học, hiện tại còn chưa trở về, Dương Dương nghe nói được ra ngoài đi chơi liền cực kỳ tự giác tự động tự phát mà muốn tìm Lâm Tiểu Hoa cùng nhau đi chơi: “Chị ơi, chị ơi, đi hái hoa.”

Lâm Tiểu Hoa nghe được thì vui vẻ: “Được, Dương Dương chờ chị nha, chị, chị lấy cái rổ, hôm nay chị sẽ bện vòng hoa cho em. Đẹp lắm luôn á.”

Dương Dương gật gật đầu: “Mẹ, chờ, chờ chị.”

“Được, mẹ cùng con chờ chị nhé.”

“Thím nhỏ ơi.” Xách theo tiểu giỏ tre chạy ra, Lâm Tiểu Hoa cười ngọt ngào chào hỏi Trần Ái Ân. Cô bé đã bắt đầu đổi răng sữa rồi, răng cửa đã rụng mất, xuất hiện “động đen”, cười lên vừa khờ vừa đáng yêu.

Trần Ái Ân duỗi tay: “Tiểu Hoa tới đây nào, nắm tay thím nhỏ, lúc đi đường phải để ý, cháu và Dương Dương đều không được ngã đâu đấy.”

Bàn tay nhỏ mềm mại của Lâm Tiểu Hoa nắm lấy tay Trần Ái Ân, sau đó nói với Dương Dương: “Dương Dương, không cần gấp, đi chậm thôi, phải nghe lời thím nhỏ nha.”

Dương Dương cười: “Nghe lời mẹ!” Nó nghe lời mẹ nhất.

Ba người làm thành một đội, cứ thế chỉnh tề xuất phát đi hái hoa.

Triệu Mỹ Hoa bĩu môi: “Nhìn thấy không, còn nói là muốn tham gia thi đại học cơ đấy? Đó là chuyện của thanh niên trí thức có bản lĩnh. Còn Trần Ái Ân thì có khác gì em đâu, chỉ là một phụ nữ nông thôn, gả chồng, làm mẹ thôi, nói cái gì mà muốn thi đại học làm sinh viên chứ. Cũng chỉ có anh ngốc mới tin tưởng mấy lời nói mơ ban ngày này của cô ta!”

Gần đây, thanh niên trí thức muốn tham gia thi đại học lần này đều đọc sách học bài đến sắp phát điên rồi. Chị ta còn nghe nói có một thanh niên trí thức bởi vì quá sốt ruột mà thức liền ba đêm không ngủ để đọc sách, kết quả là sáng hôm sau ra đồng mắt không mở nổi, không còn tri giác. Mấy người ở chung kêu thế nào cũng không tỉnh, sợ tới mức người khác cho rằng cậu ta chết luôn rồi. Sau đó có một người đưa tay sờ mũi cậu ta, thấy vẫn thở mới đưa lên viện vệ sinh, bác sĩ kiểm tra thì bảo đây là do quá sức, đang ngủ như chết nên mới gọi thế nào cũng không tỉnh lại được.

Nhìn xem các thanh niên trí thức đó rồi nhìn lại Trần Ái Ân đi. Chỉ còn không đến nửa tháng nữa là đến ngày thi đại học rồi, thế mà Trần Ái Ân còn có tâm tư mang theo Lâm Hướng Dương và Tiểu Hoa nhà chị ta lên núi hái hoa dại cơ đấy. Người như vậy cũng có thể tham gia thi đại học thì chẳng phải chị ta cũng có thể trở thành sinh viên ư.

Lâm Kiến Cường cũng cảm thấy thái độ của Trần Ái Ân không phải là thái độ của người sắp sửa tham gia thi đại học nên có, trông có vẻ không đáng tin cho lắm.

Nếu người vẫn thường mang theo hai đứa nhỏ trong nhà lên núi chơi như Trần Ái Ân mà cũng có thể đi đậu đại học thì nhìn biểu hiện chăm chỉ đến trường gần đây của Đại Bảo và Nhị Bảo mà nói, không phải nhà hắn cũng có thể nuôi ra được hai đứa sinh viên hay sao?

“Được rồi, đây là chuyện nhà người khác, cô quản nhiều như vậy làm gì? Cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là phước đức lắm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment