Biết được Trần Ái Ân không phải là người sẽ nghiêm túc thi đại học, áp lực tâm lý của Lâm Kiến Cường tức khắc biến mất sạch sẽ, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn không ít.
Triệu Mỹ Hoa: “Còn không phải là do anh, nghe tin Trần Ái Ân muốn tham gia thi đại học xong là cả ngày nhìn em hết lườm lại liếc.” Nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa bị Lâm Kiến Cường bắt ép học hành để thi đại học, Triệu Mỹ Hoa liền cảm thấy nhân sinh của chị ta sao lại thảm đến vậy chứ?
Chị ta đều đã lớn đầu như vậy rồi, con cũng đã sinh ba đứa, để chị ta đọc sách thi đại học ấy hả, vậy có khác gì bức chị ta đi tìm chết không?
Hồi chị còn nhỏ, phải đi học, ngay cả đếm đến một trăm còn đếm không hết đó!
Cũng chính vì bản thân mình học không được nên Triệu Mỹ Hoa cảm thấy Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo đều do chị ta sinh, chắc chắn cũng giống chị ta thôi.
Đếm số còn không tốt thì còn học hành gì nữa, cho dù học phí có rẻ thì dù sao cũng phải tiêu tiền mà. Tiền này tiêu vô ích như vậy, có khác nào đem đổ sông đổ bể không.
Chỉ là hiện tại cái nhà này đã không còn là do Triệu Mỹ Hoa làm chủ nữa mà là do Lâm Kiến Cường định đoạt.
Cho dù Triệu Mỹ Hoa vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình thì chị ta cũng không có tư cách làm Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo bỏ học, đem tiền đã tiêu đưa về lại cho chị ta.
Đối mặt với Lâm Kiến Cường dạo gần đây vẫn thường gây sự phát hỏa, Triệu Mỹ Hoa chỉ cầu cho Lâm Kiến Cường bình thường trở lại thôi. Đừng có hễ Trần Ái Ân làm gì thì lại bắt chị ta làm theo như vậy, khiến cho tinh thần của chị ta chịu áp lực không nhỏ, cả người đều không thoải mái.
Trần Ái Ân nào biết rằng, cô chỉ là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi một cách hợp lý rồi nhân tiện dỗ dành Dương Dương đang tức giận, dẫn mấy đứa nhỏ đi dạo một vòng, lại dẫn phát cả một cuộc thảo luận như vậy của hai vợ chồng Lâm Kiến Cường.
Đi dạo trong không gian núi rừng tươi mới, đắm chìm trong không khí tràn ngập hương cây cỏ, Trần Ái Ân chỉ cảm thấy sự mệt mỏi do học tập mang đến hoàn toàn trở thành hư không.
Tâm tình trở nên sáng sủa, Trần Ái Ân mới có tâm trạng chơi cùng hai đứa nhỏ, đông chạy tây trốn, chơi đến cả người lớn trẻ nhỏ đều vui sướng.
Lâm Tiểu Hoa đem hai vòng hoa mà cô bé đã bện tốt, một cái đội trên đầu mình, một cái khác nhỏ hơn một chút đội lên trên đầu Dương Dương: “Thím nhỏ ơi, cháu với em ấy có đẹp không?”
Dương Dương: “Có đẹp hông?”
“Đẹp, hai đứa đều cực kỳ đáng yêu.”
Được Trần Ái Ân khen ngợi, hai đứa nhỏ vui đến xoay vòng vòng quanh Trần Ái Ân.
Chạy hai, ba vòng, Lâm Tiểu Hoa đột nhiên ngừng lại, làm Dương Dương vẫn đang cắm đầu cắm cổ chạy theo không phản ứng kịp mà đụng phải Lâm Tiểu Hoa. May mà Trần Ái Ân đỡ kịp nên hai đứa nhỏ mới không té lăn lông lốc ra đó như hai quả bóng cao su.
Sau khi được Trần Ái Ân đỡ ổn, Lâm Tiểu Hoa hỏi: “Thím nhỏ ơi, thím định thi đại học ạ?”
“Đúng vậy.”
“Thi đại học có dễ không ạ?”
“Không dễ chút nào, nếu cháu không cố gắng nỗ lực thì sẽ thi không đậu được đâu.” Đại học, bất luận là ở niên đại nào thì cũng đều không dễ dàng vượt qua, như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, đặc biệt là năm 77 – năm đầu tiên quốc gia khôi phục lại kỳ thi đại học, tình huống lại càng khoa trương.
Theo thống kê, lúc ấy số người tham gia thi đại học có đến 570 vạn người, nhưng số người trúng tuyển chỉ mới gần 27 vạn người thôi, tỉ lệ trúng tuyển là 21 lấy 1, thấp đến đáng sợ.
Bởi vậy, đãi ngộ của nhóm sinh viên đầu tiên này tốt thế nào, đây là điều mà những lứa sau hoàn toàn không thể cảm thụ được.
Việc làm, nhà ở đều được phân phối, nhân tài bị tranh đoạt gắt gao.
Quan trọng nhất chính là, lúc này sinh viên và nghiên cứu sinh đều không cần đóng học phí. Hết thảy phí dụng được miễn giảm không nói, còn bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có trợ cấp nữa chứ.
Lúc này người đọc sách chính là người có tiền đấy!
“Thím nhỏ, vậy thím có thể thi đậu không?”
Hôm nay tựa hồ Lâm Tiểu Hoa hỏi rất nhiều, Trần Ái Ân vẫn kiên nhẫn trả lời cô bé: “Thím nhỏ sẽ cố gắng thi đậu.”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tiểu Hoa nhíu lại: “Thím nhỏ ơi, nếu thím thi đậu đại học thì có phải sẽ giống như anh cả, anh hai cháu không, ngày nào cũng đến trường học, không dẫn cháu đi chơi nữa?”
“……” Đúng là phải đi học, không thể dẫn Lâm Tiểu Hoa đi chơi rồi, hơn nữa cô cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Lâm Tiểu Hoa khóc: “Thím nhỏ ơi, thím đừng bỏ cháu lại được không?”
Trần Ái Ân đem hai đứa nhỏ kéo lại, ôm vào trong ngực mình một đứa, còn một đứa thì ngồi trên đùi mình, đưa tay lau nước mắt cho Lâm Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, nín đi nào. Cháu năm nay cũng đã năm tuổi rồi mà. Chẳng những Đại Bảo, Nhị Bảo phải đi học mà cháu cũng phải đi học, em trai nhỏ Dương Dương cũng phải đi học nữa đó. Dương Dương, chị khóc rồi, con dỗ chị đi nào.”
Dương Dương lắc lắc đầu: “Không hóc, không hóc.”
Lâm Tiểu Hoa hít hít mũi: “Cháu cũng phải đi học sao? Mẹ cháu nói, cháu là con gái, không cần đi học, đi học lãng, lãng phí tiền.”
Trần Ái Ân: “Mẹ cháu nói không tính, chuyện này ba cháu định đoạt.”
Lâm Tiểu Hoa: “Thím nhỏ, thím thi đậu đại học rồi, có phải cũng sẽ giống như chú nhỏ không, phải đi đến nơi rất xa rất xa rất xa, vậy thím còn về đây không?”
“Đương nhiên là trở về chứ, nhà thím ở đây mà, ngay bên cạnh nhà Tiểu Hoa đó, mỗi người đều phải về nhà mà.”
“Thím nhỏ…”
“Sao?”
Lâm Tiểu Hoa cào cào bím tóc, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đều nghẹn đỏ cũng không hỏi ra được vấn đề tiếp theo. Cô bé đáng thương hề hề mà chu miệng nhỏ: “Thím nhỏ, anh cả kêu cháu hỏi, cháu, cháu không nhớ được. Chờ anh cả tan học về nhà, cháu hỏi lại anh ấy rồi thím lại trả lời cháu, được không ạ?”