“Đại Bảo nói cháu hỏi?”
Cô cũng thấy kỳ quái, đang yên đang lành Tiểu Hoa lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, nguyên lai là vì Tiểu Hoa ống truyền tin của Lâm Đại Bảo.
“Không sao, chờ Đại Bảo về, cháu nói với anh cháu, nó có vấn đề gì thì có thể trực tiếp tới hỏi thím, không cần lại làm khó dễ cháu.” Lâm Tiểu Hoa tuổi mụ mới năm tuổi, có thể nhớ được bao nhiêu chứ, hỏi ra được mấy vấn đề vừa nãy đã là không dễ dàng rồi.
Lại bắt Lâm Tiểu Hoa nhớ nhiều hơn nữa thì chẳng khác gì làm khó cô bé.
“Vâng ạ.” Phiền não đã không còn, Lâm Tiểu Hoa lại khôi phục tâm tình chơi đùa, cô bé dẫn theo Dương Dương hết hái cái này lại lượm cái kia.
Tan học về nhà, Lâm Đại Bảo ném cặp sách xuống là chạy đi tìm Lâm Tiểu Hoa luôn: “Tiểu Hoa, anh kêu em hỏi chuyện thím nhỏ, em đã hỏi chưa?”
Lâm Tiểu Hoa gật đầu: “Thím nhỏ, thi đại học, còn, còn dẫn em đi chơi nữa, khó lắm luôn.”
“……” Lâm Đại Bảo nghe mà muốn cạn lời, này là ý gì, sao nó nghe thế nào cũng không hiểu?
Lâm Tiểu Hoa: “Thím nhỏ nói, em không nhớ được, anh có thể trực tiếp hỏi thím nhỏ.”
“……” Lâm Đại Bảo chán hẳn, những lời này nó nghe hiểu, nhưng nó thà rằng nghe không hiểu còn hơn, “Lâm Tiểu Hoa, em là tiểu phản đồ, cái gì mà không nhớ được chứ. Hừ, cũng theo chân Nhị Bảo phản bội anh. Anh… Anh không thích em nữa.”
Mắt Lâm Tiểu Hoa đỏ lên: “Em không phải là phản đồ, thím nhỏ nói em là trẻ ngoan. Em, em muốn đi mách thím nhỏ, anh mắng em.”
Nói đoạn, Lâm Tiểu Hoa liền bỏ chạy về hướng nhà bà nội, đã thế chạy còn cực kỳ nhanh.
Lâm Đại Bảo gấp lên: “Không được đi, Lâm Tiểu Hoa, em về đây cho anh. Em mà không nghe lời là anh đánh đấy.”
“Em tìm bà nội, anh không dám đánh em đâu!”
“Làm sao vậy hả, Đại Bảo, không phải cháu là anh trai tốt sao, sao lại có thể bắt nạt Tiểu Hoa thế này.” Hai anh em ồn ào nhốn nháo chạy qua, bị mẹ Lâm bắt gặp, “Tiểu Hoa, cháu nói cho bà nội nghe nào, sao hai đứa lại cãi nhau?”
Lâm Tiểu Hoa khóc thút thít: “Anh cả, anh cả nổi giận với cháu, còn mắng cháu.”
“Cháu không có!” Nó chỉ là nói sự thật thôi!
Nghe thấy tiếng Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân cười như hồ ly, tựa cửa mà đứng: “Đại Bảo tới đấy à?”
Lâm Đại Bảo nổi một thân da gà, bước lui một bước: “Thím, thím nhỏ.”
“Đã tới rồi sao lại không nói với thím một tiếng là thế nào? Sao lại xoay người, là định về luôn hả?”
Lâm Đại Bảo: “Đúng vậy, hôm nay thầy cho rất nhiều bài, cháu, cháu phải về nhà làm bài tập ạ.” Thím nhỏ cười với nó như vậy, thật dọa người.
“Nghe Tiểu Hoa nói, cháu có chuyện mới hỏi thím? Qua đây qua đây nào, hai chúng ta tâm sự một chút, xem cháu còn gì muốn hỏi thím không.” Không cho Lâm Đại Bảo đi, tay Trần Ái Ân đặt lên đầu Lâm Đại Bảo, mặc dù cô không dùng sức nhưng Lâm Đại Bảo cứ như thú non bị bóp chặt cổ, một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể bị Trần Ái Ân dẫn vào nhà.
“Tới đây, ngồi xuống, nói đi, cháu muốn biết cái gì?”
Cùng Trần Ái Ân mặt đối mặt mà ngồi, Lâm Đại Bảo cực kỳ không tự nhiên, khuôn mặt nhỏ đỏ lừ lên.
Nghĩ nghĩ, rốt cuộc là không địch lại được nghi vấn trong lòng, Lâm Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn Trần Ái Ân: “Thím nhỏ, thím, thím sau này còn trở về đây không?”
Có phải là sẽ giống như chú nhỏ, một năm về một lần, mỗi lần về cũng chỉ gặp mặt được một chút không?
Lâm Đại Bảo cũng đã là đứa bé chín tuổi rồi, Lâm Kiến Quốc nếu là đột nhiên trở về, lại không có người lớn giới thiệu với nó thì Lâm Đại Bảo cảm thấy, chính nó không chắc có thể nhận mặt được chú nhỏ của mình đâu. Nó không hy vọng tình huống này cũng phát sinh giữa nó và thím nhỏ. Nó không muốn quên thím nhỏ, không nhớ rõ thím nhỏ trông như thế nào.
Thì ra Đại Bảo và Tiểu Hoa giống nhau, đều là luyến tiếc cô.
Trần Ái Ân nghĩ nghĩ rồi lấy ra một tấm bản đồ toàn quốc ra: “Đại Bảo, cháu có biết chúng ta hiện tại đang ở chỗ nào trên bản đồ này không?”
Lâm Đại Bảo lắc đầu.
Trần Ái Ân cầm bút, chỉ: “Ở chỗ này.”
“Nhỏ như vậy?” Nhỏ đến độ nó còn nhìn không ra nữa, rõ ràng đội sản xuất bọn họ rất lớn mà, có thật nhiều thật nhiều đường đi.
“Đúng vậy, nơi chúng ta ở chính là nhỏ như vậy đấy, thậm chí còn có thể nhỏ hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Đất nước chúng ta lại rất rộng lớn, Đại Bảo à, cháu có muốn ra bên ngoài nhìn một cái không?”
“Có thể chứ ạ?”
“Vì sao lại không thể? Đại Bảo, cháu xem, chú nhỏ của cháu nhập ngũ nên đã rời khỏi đội sản xuất này, đi ra bên ngoài. Bây giờ thím cũng sẽ tham gia thi đại học, chờ thím thi đậu đại học rồi, thím cũng sẽ ra bên ngoài trải nghiệm. Đại Bảo, cháu cố gắng học tập cho tốt, lên cấp hai, cấp ba rồi thì vào đại học, vậy thì cháu có thể rời nơi nhỏ hẹp này mà ra bên ngoài, đến những nơi rộng lớn kia.”
Lâm Đại Bảo: “Cố gắng đọc sách là cháu có thể ra khỏi điểm nhỏ này ạ?”
“Có thể.”
“Vậy thím nhỏ, lúc ấy, cháu có thể đi tìm thím không?”
“Có thể chứ, cháu phải tới tìm thím đấy.” Sau đó, Trần Ái Ân lại nói thêm, “Đến lúc đó, cháu có thể tới tìm thím, Nhị Bảo có thể tới tìm thím, Tiểu Hoa cũng thế.”
Trần Ái Ân quả thật là rất hy vọng ba đứa bé này có thể ở gần cô một chút, miễn cho ba anh em chúng nó bị Triệu Mỹ Hoa dạy hư.
Trần Ái Ân còn chưa kịp nghĩ cách thì Lâm Đại Bảo đã tự mình có suy nghĩ như vậy, dĩ nhiên Trần Ái Ân sẽ không cự tuyệt rồi.
Lâm Đại Bảo: “Thím nhỏ, đi học thật sự có tác dụng sao? Mẹ cháu cứ nói, đọc sách đi học đều vô dụng cả, chỉ biết lãng phí thời gian tiền bạc thôi.”