Trần Ái Ân hít sâu một hơi: “Thi đại học rất khó, thanh niên trí thức còn không chắc có thể thi đậu hay không nữa là. Chờ khi nào cháu biết được nhiều chữ hơn, hiểu được nhiều chuyện hơn so với những thanh niên trí thức kia, đến lúc đó, cháu liền có thể tham gia thi đại học. Đại Bảo, chuyện đọc sách này không thể gấp được, đi một bước lưu lại một dấu chân. Hiện tại, cháu ngoan ngoãn mà đọc sách tiểu học, năm năm sau đọc sách cấp 2, hết ba năm cấp 2 và ba năm cấp 3 thì cháu có thể thi đại học.”
Lâm Đại Bảo: “Cháu có thể lên thẳng cấp ba học không ạ, không cần học cấp tiểu học và cấp hai?
Trần Ái Ân nhéo mũi Lâm Đại Bảo một cái: “Đại Bảo, một bữa cháu phải ăn ba cái bánh bao mới no đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cháu có thể không ăn cái bánh bao thứ nhất và thứ hai, trực tiếp ăn luôn cái bánh bao thứ ba làm cháu no không?”
Lâm Đại Bảo kích động lắc đầu: “Không được, cháu phải ăn ba cái bánh bao cơ, ăn một cái không no.”
“Đúng vậy, đọc sách cũng là như vậy đấy. Năm năm tiểu học là cái bánh bao thứ nhất mà cháu ăn, ba năm cấp hai là cái bánh bao thứ hai. Chờ cháu ăn đến cái thứ ba bánh bao, cũng chính là ba năm cấp ba, như vậy cháu có thể đi thi đại học rồi.”
Đừng tưởng rằng chỉ mỗi Nhị Bảo và Tiểu Hoa là tiểu tham ăn còn Đại Bảo thì không.
Đối với cả ba đứa bé này mà nói, ăn là một chuyện cực kỳ quan trọng, ăn ít một chút đều không được.
Dùng cách so sánh khác để giải thích từng giai đoạn và quá trình đi học với Lâm Đại Bảo, thằng bé chắc chắn sẽ nghe không hiểu. Nhưng dùng ba cái bánh bao này để làm ví dụ, Lâm Đại Bảo vừa nghe đã rõ ràng: “Thím nhỏ ơi, cho nên bây giờ cháu đi học, đọc sách là tương đương với đang ăn cái bánh bao thứ nhất. Cháu còn cần phải ăn cái bánh bao thứ hai, thứ ba nữa, như vậy cháu mới có thể no, rồi sau đó đi thi đại học, vào đại học, trường học sẽ phát tiền cho cháu, đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Cháu đã hiểu.” Lâm Đại Bảo đứng lên, vỗ vỗ mông, “Thím nhỏ, cảm ơn thím. Cháu bây giờ sẽ nói chuyện với ba, sau này cháu muốn tham gia thi đại học, vào đại học, để trường học phát tiền cho cháu.”
“Vì sao cứ nhất định phải nói với ba cháu?”
Lâm Đại Bảo như ông cụ non mà nói: “Mẹ cháu cảm thấy đọc sách không kiếm được tiền, vẫn luôn nói như vậy với cháu và Nhị Bảo, nói với cả ba nữa. Ba cháu lỗ tai mềm, quá dễ dàng bị mẹ cháu lừa. Nếu cháu nói cho ba biết, cháu vào đại học, trường học sẽ phát tiền lương cho cháu thì ba cháu sẽ không bị mẹ lừa nữa. Mẹ cũng sẽ không nói đọc sách cũng vô dụng nữa.”
Trần Ái Ân “Ôi” một chút, đột nhiên cảm thấy Lâm Đại Bảo rất lợi hại: “Cháu sao lại… Thông minh như vậy.”
Một chữ “tiền” quả thật là có thể làm cho Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa thành thành thật thật nghe lời, không do dự nữa.
Nghĩ đến bản thân cô thế mà lại không suy xét đến điểm này để Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa có thể ủng hộ chuyện đi học của ba đứa nhỏ, Trần Ái Ân cười khổ, chỉ số thông minh của cô so ra còn thấp hơn cả một thằng bé tám tuổi ha?
Lâm Đại Bảo thế nhưng không hiểu được suy nghĩ của cô, nó thích nhất là thím nhỏ bị biểu hiện xuất thần của nó đả kích cho ngơ người.
Quả nhiên, sau khi Lâm Đại Bảo nói rõ vè chuyện trường học sẽ cho tiền, hai vợ chồng, dĩ nhiên gồm cả Triệu Mỹ Hoa nữa đều ngậm miệng, nhất là Triệu Mỹ Hoa, không hề tiếp tục nhắc mãi là đọc sách vô dụng nữa.
“Đại Bảo à, con đi học, trường học không thu tiền của con mà còn phát tiền cho con à?”
“Đúng vậy, thím nhỏ nói với con đó.”
“Trần Ái Ân có thể lừa con, gạt cả nhà chúng ta không?”
Lâm Đại Bảo giận: “Thím nhỏ còn mới gạt con, thím ấy sẽ không nói dối. Mẹ, nếu mẹ không tin thì thử đi hỏi mấy thanh niên trí thức sẽ tham gia thi đại học đi. Đội sản xuất nhiều thanh niên trí thức như vậy, không phải mẹ hay nói với con trong số bọn họ chẳng có mấy người có điều kiện tốt sao? Vào đại học mà phải tốn nhiều tiền thì mấy thanh niên trí thức đó vì sao còn muốn tham gia thi đại học, thi đậu đại học rồi lấy đâu ra tiền nộp học chứ?”
Triệu Mỹ Hoa bị Lâm Đại Bảo hỏi đến nói không ra lời, khiến cho Lâm Kiến Cường ngồi một bên nghe cũng phải cười: “Đúng vậy, đi học, đọc sách là chuyện tốt, rất có ích. Đại Bảo à, con và Nhị Bảo phải cố gắng học cho tốt, thay ba con nở mày nở mặt.”
Hắn cảm thấy đi học cũng không tồi, nhìn bây giờ Triệu Mỹ Hoa đều nói không lại Đại Bảo mà xem, Đại Bảo mới đi học được mấy ngày mà mồm mép đã trở nên lợi hại như vậy rồi.
Nếu lại để Đại Bảo học thêm mấy năm, nhất định thằng bé sẽ còn giỏi hơn bây giờ nhiều.
“Nhị Bảo, sau này con phải nghe lời anh con đó, ở trường học cố gắng học tập, không được chọc thầy cô giáo giận đâu đấy. Thi mà không tốt, coi chừng về nhà ba cho con ăn roi.”
Trần Ái Ân nói đúng, vào đại học nếu không phải là một chuyện tốt thì sao đám thanh niên trí thức kia lại giống như người điên cả thảy, thà thiếu hụt công điểm cũng muốn đọc sách cho tốt để thi đại học chứ. Cho nên vào đại học sao có thể giống như Triệu gia nói, vô dụng, chỉ mất tiền còn lãng phí thời gian?
Triệu gia lại muốn lừa nhà hắn!
Lâm Nhị Bảo vừa sờ sờ mông mình, vừa vội vàng bảo đảm: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ làm được. Thím nhỏ nói, phải học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, thầy cô cũng dạy như vậy. Con ngoan lắm, còn cực kỳ nghe lời, bà đừng đánh con.”
Ba đánh mạnh lắm luôn, đau hết cả mông.
“Con cứ chăm chỉ học tập đi, ba sẽ không đánh con đâu.” Không nghe lời thì phải đánh, côn bổng ra hiếu tử, cách dạy con của thế hệ trước sao có thể sai được.