Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 169 - Chương 169.

Chương 169. - Chương 169. -

Chuyện này rất nhanh đã được Trần Ái Ân viết thư gửi đến quân khu cho Lâm Kiến Quốc biết.

Đối với chuyện nhà của anh mình, Lâm Kiến Quốc quả thực dở khóc dở cười. Vì tiền, không cho đi học, lại vì tiền, nhất thiết phải vào đại học. Anh không hề nghĩ anh mình lại còn có thể trở thành loại người như vậy. Chỉ cần một chữ “tiền” thì vấn đề đều được giải quyết.

Nếu sau này anh mình tìm được một công việc có tiền lương còn cao hơn so với mình đi lính thì có phải là anh mình sẽ không còn vì chuyện nhập ngũ năm xưa mà canh cánh trong lòng, có ý kiến với mẹ và mình như bây giờ không?

Đương nhiên, chuyện này Lâm Kiến Quốc cũng chỉ có thể ngẫm chứ không có cách nào xác nhận thực tiễn cả.

Trước kia, lúc Lâm Kiến Quốc còn chỉ là một binh sĩ bình thường, Lâm Kiến Cường muốn kiếm nhiều tiền hơn anh cũng đã không dễ rồi. Hiện tại anh đã lên làm doanh trưởng, mỗi tháng tiền lương thưởng tăng hơn trước kia nhiều. Trừ khi Lâm Kiến Cường nhận được món tiền phi nghĩa nào đó, chứ không thì anh ta không có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn Lâm Kiến Quốc được.

Phát tài? Nào có dễ dàng như vậy.

“Hách chính ủy.” Nhìn thấy Hách chính ủy tới, Lâm Kiến Quốc nhanh tay đem nước và ghế dựa mời anh ngồi, làm Hách chính ủy vui vẻ không thôi.

Chẳng mấy khi được thấy bộ dáng chân chó như vậy của Lâm Kiến Quốc, Hách chính ủy cười: “Làm sao, lại có việc cần nhờ tôi giúp hử?” Đúng là thật không dễ dàng gì. Quen biết Lâm Kiến Quốc nhiều năm như vậy, cậu ta cũng chỉ vì em dâu mà làm nhiều chuyện như vậy thôi, hồn cũng bị em dâu bắt đi luôn rồi.

Nghĩ lại thì, hồi Trần Ái Ân trạch còn sống, Lâm Kiến Quốc cũng đối xử rất tốt với Trần Ái Trạch, nhưng tình cảm cũng không sâu đậm, nhiệt tình như với Trần Ái Ân.

Lúc này, Hách chính ủy coi như cũng đã phần nào tin là từ trước đến nay Lâm Kiến Quốc chỉ xem Trần Ái Trạch như em gái thôi. Sau khi Trần Ái Trạch gả cho Chu Ngôn Cẩn, cậu ta là thật tình vui mừng cho hai người họ, thật tình chúc phúc cho hai người họ.

Lâm Kiến Quốc: “Sao có thể luôn gây phiền toái cho Hách chính ủy được, có vấn đề gì thì tôi cũng có thể tự mình giải quyết được. Tôi vừa nhận được thư Ái Ân gửi tới. Cô ấy nói sách vở ôn ập lần trước tôi gửi về rất tốt, giúp ích cho cô ấy rất nhiều. Việc này, tôi đương nhiên phải cảm ơn Hách chính ủy anh rồi.”

Tư liệu ôn tập mà Lâm Kiến Quốc có thể tự mình tìm được quá ít, những cái thực sự tốt mà khó tìm, thật ra đều là do Hách chính ủy cho cả.

Lần trước xảy ra chuyện Từ Lệ Anh, Hách chính ủy vẫn luôn cảm thấy áy náy có lỗi với Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc. Cũng giống như vợ anh nói, chuyện lần trước mà xử lý không tốt, anh ta chẳng những không giúp được gì cho hôn nhân đại sự của Lâm Kiến Quốc mà có khi còn đem đối tượng kết hôn của Lâm Kiến Quốc chọc cho tức giận bỏ đi ấy chứ.

Không giúp đỡ không đáng sợ, muốn giúp mà chỉ biết gây trở ngại như anh mới mất mặt chứ.

Hách chính ủy không thường làm mai mối, chỉ định làm mai một lần mà thiếu chút nữa là mặt mũi bầm dập, xây xẩm mặt mày rồi, không ăn cá lại chọc một thân tanh.

Hách chính ủy trong lòng tự nói với chính mình, anh ta vẫn là cứ an phận công tác cho tốt đi, mấy việc như mai mối này ấy à, không làm thì hơn.

Chỉ là, dù sao cũng đã gây họa, Hách chính ủy cũng chỉ còn cách tự mình giải quyết hậu quả mình gây ra thôi. Sau khi đem Từ Lệ Anh giới thiệu cho Tào Nguyên Đức, Hách chính ủy thực sự không hề muốn dính dáng gì đến chuyện của cô gái này nữa.

Nhưng anh có thể mặc kệ Từ Lệ Anh, lại không thể cứ thế lờ đi Tào Nguyên Đức được.

Cũng là gần đây, Hách chính ủy mới hiểu được, đem Từ Lệ Anh giới thiệu cho Tào Nguyên Đức thật sự không phải là một cái ý kiến hay. Dạo gần đây, biểu hiện trong quân của Tào Nguyên Đức kém đi rất nhiều, nói là bị trong nhà ảnh hưởng.

Tưởng tượng đến mối này là do mình làm mai, chuyện nhà Tào Nguyên Đức không thuận lợi, tựa hồ anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm, Hách chính ủy liền buồn bực vô cùng.

Về sau, anh ta không bao giờ làm mai làm mối cho bất kỳ ai nữa đâu!

“Em dâu có tư tưởng tiến bộ như vậy, còn hiếu học nữa chứ, nếu có thể tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô ấy. Có em dâu rồi, không bao lâu nữa, tố chất quân tẩu trong doanh trại chúng ta cũng sẽ được đề cao rồi.”

Lý luận “đọc sách cũng vô dụng” dẫn tới tình trạng là trong bộ đội có nhiều quân tẩu như vậy, lại chẳng tìm được bao nhêu người có trình độ văn hóa.

Nếu tất cả các khu đều là tình trạng này thì Hách chính ủy còn không đến mức khó chịu như vậy, nhưng chính là tình hình khu bọn họ lại càng nghiêm trọng hơn. Làm chính ủy, anh ta rất sốt ruột, muốn nghĩ cách giải quyết vấn đề này.

Lâm Kiến Quốc: “Hách chính ủy, bộ đội không phải đã đang mở lớp xoá nạn mù chữ sao?”

Hách chính ủy hữu khí vô lực: “Thì cũng cần có người phối hợp, hiểu ý tốt cả chúng ta mới được. Ngày đầu tiên triển khai lớp xóa nạn mù chữ còn tốt, phần lớn các quân tẩu đều tới. Nhưng gần đây cũng chẳng được mấy người đi nữa. Giáo viên lớp xóa nạn mù chữ còn trực tiếp từ chức với tôi, nói là không thể lấy không tiền lương chúng ta phát cho cô ấy được. Nếu quân tẩu đều không muốn học tập thì để cô ấy đi dạy những người khác đi.”

Lâm Kiến Quốc rất thông cảm với Hách chính ủy: “Đây là hậu quả của các chính sách mà lúc trước nhà nước đã ban hành. Cho dù bây giờ đã khôi phục kỳ thi đại học, nhưng thời gian còn quá ngắn. Rất nhiều người tư tưởng vẫn chưa kịp chuyển biến. Ngay cả anh trai tôi cũng vậy, biết được vào đại học không mất tiền mà được trường học phát tiền mới cho hai đứa cháu tôi đi học đấy chứ.”

Bình Luận (0)
Comment