Hách chính ủy cũng biết lý là vậy, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Cũng chỉ có thế chấp nhận thôi: “Việc này, cũng chỉ có thể từ từ tới.”
“Trước không đề cập tới chuyện phiền lòng này nữa, cậu nói em dâu cứ học cho tốt, thiếu cái gì cứ nói. Tôi lại đi xem còn có cuốn sách nào tốt không, kiếm về cho em dâu.” Ai bảo quân doanh bọn họ tố chất quân tẩu là thấp nhất chứ, ai cũng đều thất học, chữ to một chữ cũng chẳng quen biết.
Anh ta càng muốn chứng minh cho mọi người thấy điều này không đúng, chỗ họ quân tẩu chẳng những tố chất không thấp, mà còn có sinh viên nữa đấy!
Lâm Kiến Quốc cười khổ: “Hách chính ủy, tôi không muốn gia tăng áp lực này cho Ái Ân nhà tôi đâu. Tôi đã sớm nói với cô ấy rồi, cô ấy cứ đi thi thôi, năm nay thi không đậu, sang năm lại thi tiếp, cứ thi cho đến khi cô ấy thi đậu hoặc là không muốn thi nữa mới thôi.”
Ái Ân chỉ học đến tiểu học, kiến thức cấp 2, cấp 3 toàn bộ đều là tự học hết.
Bắt Ái Ân một lần là phải thi đậu đại học, này quá làm khó người khác rồi.
Hách chính ủy ngượng ngùng cười: “Tôi cũng không có ý đó, chỉ là muốn em dâu cứ làm hết sức thôi. Đọc càng nhiều sách thì càng yên tâm ấy mà”
“… Cảm ơn Hách chính ủy.” Anh đã thấy kỳ quái rồi mà. Lúc biết tin Ái Ân sẽ tham gia thi đại học, Hách chính ủy trông còn hưng phấn hơn cả anh, bận trước bận sau. Đống tư liệu học tập mà anh gửi Trần Ái Ân kia, chắc có phải hơn 70% là do Hách chính ủy tìm giúp rồi ấy chứ. Thì ra là Hách chính ủy lại tính toán như vậy.
Hách chính ủy: “Thời gian không còn sớm, tôi về nhà xem thằng cu con cái đã. Nhóc mập nhà tôi lại tròn thêm một vòng rồi, cả người mum múp thịt, trông rất thích mắt. Kiến Quốc, có thời gian tới nhà tôi ngồi chơi, gặp thằng nhóc béo nhà tôi cho biết.”
Nửa năm trước, Hách chính ủy đã được lên chức ba, bồng được một thằng cu con.
Nghĩ đến lúc con trai mình mới chào đời, cả người nhỏ gầy nhăn nheo giống như khỉ con, thế mà bây giờ đã béo trắng béo tròn còn hơn cả bánh bao, Hách chính ủy không nhịn được cảm thán, trẻ con trưởng thành thật sự là quá thần kỳ.
Lâm Kiến Quốc: “Hách chính ủy, tôi cũng làm ba rồi, cũng có một thằng nhóc con ở nhà đó…” Việc gì mà phải đi ôm ké con người khác chứ. Nếu được thì anh muốn ôm Dương Dương béo ú nhà mình hơn.
“Nhưng con trai cậu có ở đây đâu, con trai tôi thì ở ngay trong nhà, một ngày có thể ôm vài lần ấy chứ!”
Lâm Kiến Quốc: “…” Đến giờ khoe con rồi hả.
Nhắc tới con trai, Hách chính ủy liền nói: “Thế nào, khi nào lại để em dâu sinh cho cậu một đứa?” Cũng phải kiếm một đứa con ruột chứ!
Lâm Kiến Quốc: “Nếu không thì, anh cho tôi xin một tháng nghỉ dài hạn, tôi bảo đảm cho Hách Chính thêm một đứa em, thế nào?”
Hách chính ủy: “Một tháng? Chính Chính nhà tôi mới sinh, còn không hiểu cái gì là em trai em gái đâu. Chờ Chính Chính nhà tôi lớn thêm chút nữa, đến ba, năm tuổi rồi hẳn làm anh trai cũng được. Đến lúc đó, con trai tôi có thể dắt con trai cậu chơi cùng rồi.”
Nghỉ một tháng? Nói giỡn gì vậy!
Anh thà rằng cho Tào Nguyên Đức nghỉ một tháng cũng không thể cho Lâm Kiến Quốc nghỉ một tháng được.
Lâm Kiến Quốc: “Hách chính ủy, anh vẫn là về nhanh đi. Nếu anh không về kịp, để chị dâu tìm không thấy người……”
Hách chính ủy quýnh lên, nãy giờ vui vẻ tám chuyện quên mất thời gian: “Đúng vậy, tôi về trước, công tác dù có bận cũng phải tranh thủ về chăm sóc chị dâu cậu. Chị dâu cậu ấy à, chính là quá dính người, không rời khỏi tôi được. Tôi đi đã, nhớ nhé, nếu em dâu cần sách gì thì đừng khách khí, cứ nói cho tôi, tôi giúp cậu tìm.”
Em dâu là ngôi sao hy vọng của anh đó, là hình mẫu quân tẩu tiêu biểu của quân khu bọn họ trong tương lai đấy.
====
Em bé?
Ai nói còn phải đợi ba, năm năm!
Lâm gia, Lâm Đại Bảo một bên ăn màn thầu lớn mẹ Lâm làm, một bên thường thường liếc mắt nhìn về phía Trần Ái Ân, không, phải nói là bụng của Trần Ái Ân mới đúng. Nhìn rồi lại nhìn, Lâm Đại Bảo biểu tình sắp không nhịn nữa, ngay cả bánh bao cũng đều sắp ăn không vô rồi.
“Đại Bảo, ngoan ngoãn ăn cơm nào. Tập trung vào, sao cứ nhìn thím nhỏ cháu hoài vậy? Bánh màn thầu cũng sắp đút luôn vào trong lỗ mũi rồi kìa.”
Lâm Tiểu Muội cười, dí hai cái vào mặt Lâm Đại Bảo: “Cháu nhìn Nhị Bảo, Tiểu Hoa mà xem, em cháu đều tự ăn cơm cả, có đứa nào đem đồ ăn đút vào lỗ mũi như cháu không. Cháu làm anh mà vậy đó hả?”
Lâm Đại Bảo hất mặt né tránh: “Không phải, cháu chỉ có một chuyện muốn hỏi thím nhỏ thôi.”
“Chuyện gì nào?” Ba cái màn thầu xuống bụng, Trần Ái Ân tức khắc cảm thấy thoải mái vô cùng.
Lâm Đại Bảo: “Thím nhỏ, thím gần đây ăn thật nhiều ha. Cháu nhớ rõ lần đầu cháu ăn cơm cùng với thím, thím chỉ ăn một chén thôi. Nhưng hôm qua thím ăn hai chén, hôm nay còn ăn ba cái màn thầu bự nữa. Thím nhỏ, thím rất đói bụng ạ?”
Mẹ Lâm: “Thím nhỏ cháu phải học bài, học bài rất vất vả đấy, so với xuống đất làm ruộng vất vả hơn nhiều. Thím nhỏ cháu có đói bụng, ăn nhiều một chút là đương nhiên.”
Lâm Đại Bảo: “Ưm, nhưng thím nhỏ, thím béo! Thím nhỏ, trên bụng thím có thịt.”
Lâm Đại Bảo đã tám tuổi, cũng đã bắt đầu có sự chú ý ngây ngô với người khác phái. Nó phát hiện thím nhỏ lúc trước cao cao gầy gầy, cực kỳ xinh đẹp gần đây chẳng những béo lên, hơn nữa thịt lại còn tăng lên phần lớn ở bụng cô nữa.
Ôi chao, thì ra nỗ lực học tập, nghiêm túc đọc sách, ăn nhiều thêm một chút cơm thì sẽ làm thím nhỏ xinh đẹp trở nên mập mạp như bây giờ sao?
Vậy sau này nó phải làm sao bây giờ? Nó cảm thấy mình béo rất khó coi á.