Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 171 - Chương 171.

Chương 171. - Chương 171. -

“Thịt?” Trần Ái Ân đưa tay sờ lên bụng mình một cái, mắt trợn tròn, bụng nhỏ thon gọn săn chắc như có cơ bắp trước kia của cô thế mà bây giờ có thể để cô túm ra một đống thịt luôn! “Khó trách gần đây cứ cảm thấy quần mình bị chật…”

Vòng eo 58cm trước đây của cô đã biến thành gần 70cm từ lúc nào thế!

Lâm Tiểu Muội cũng ngẩn ra: “Đại Bảo không nói, em cũng không chú ý tới. Lần này em về, chị dâu à, quả thật chị có béo lên đó, hơn nữa hình như chỉ béo bụng nhỉ?”

Tay chân Trần Ái Ân vẫn thon dài như cũ, nhìn không ra có gì thay đổi so với một năm trước.

Bây giờ bụng của Trần Ái Ân mà so với các cô gái khác trong thôn thì quả thật vẫn tính là nhỏ, nhưng đối với người nhà họ Lâm, đã quen nhìn dáng người thon thả của cô mà nói, quả thật là bụng lớn hơn, béo lên không ít.

Có… kiểu béo lên như vậy nữa hả?

Trong khi Trần Ái Ân còn chưa nghĩ ra, Lâm Đại Bảo lại long trời lở đất mà phán một câu: “Lúc mẹ cháu có bầu Tiểu Hoa, bụng cũng béo lên nhiều lắm.”

Lúc này, ba người lớn có mặt ở đây liền ngơ người tập thể.

“Đại Bảo, cháu nói gì?” Mẹ Lâm ngơ ngác mà nhìn Lâm Đại Bảo, muốn thằng bé lặp lại một lần nữa.

Lâm Đại Bảo: “Lúc mẹ cháu có mang Nhị Bảo thì cháu không nhớ lắm, cháu chỉ nhớ lúc mẹ cháu có bầu Tiểu Hoa cũng như vậy, bụng béo lên. Nhưng mà, mấy chỗ khác mẹ cháu cũng béo lên còn thím nhỏ thì không.”

So ra thì thím nhỏ cũng không phải qua béo nhỉ.

“Ái Ân à, kinh nguyệt của con đã bao lâu không tới?” Lâm mẹ chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của ba cứ nhảy lên bình bịch cứ như muốn vọt lên tận cuống họng.

Bà là người đã sinh ba đứa con, còn có cả ba đứa cháu nội rồi, thế như Ái Ân có thay đổi lớn như vậy, sao bà lại chẳng hề nhận ra nhỉ? Nếu không phải hôm nay Đại Bảo nhắc tới, có khi nào phải chờ đến khi bụng Ái Ân lớn hơn nữa, bé con bên trong biết cử động thì bà nội như bà mới biết mình lại có thêm cháu nội không trời!?

Trần Ái Ân: “… Không nhớ rõ, nhưng cái này của con vẫn luôn không chuẩn mẹ ạ.”

“Ôi…” Mẹ Lâm gõ gõ đầu mình, Ái Ân là con gái mới gả chồng được bao lâu chứ, không biết cũng là bình thường, không tốt là bà mới đúng, “Ái Ân à, không thì chúng ta đi viện vệ sinh nhờ bác sĩ kiểm tra cho con nhé. Không thì lên bệnh viện thành phố, chỗ đó bác sĩ cùng máy móc đều tốt hơn.”

Không sai, Ái Ân nhất định là đã hoài thai con của Kiến Quốc rồi, vòng eo này không lừa được ai đâu.

Trần Ái Ân sờ sờ bụng, đồng ý.

Hai người đầu tiên là đi chỗ thầy lang của đội sản xuất, Trần Ái Ân số tháng đã không nhỏ, cho dù không đi bệnh viện, không cần máy móc, thầy lang cũng có thể kiểm tra được: “Không nhầm đâu, vợ Kiến Quốc đây là có mang, hẳn là đã bốn tháng rồi nhỉ?”

Không đúng, vợ Kiến Quốc gả tới đã gần một năm, nhưng cũng từ lúc hai người kết hôn đến nay, Kiến Quốc đều vắng nhà cả. Cái thai trong bụng vợ Kiến Quốc là từ chỗ nào tới?

Mẹ Lâm vui mừng vỗ đùi đen đét: “Đúng đúng đúng, là bốn tháng. Bốn tháng trước, Ái Ân về nhà mẹ đẻ, Kiến Quốc cũng đến nhà thông gia ở ba ngày, nhất định là từ lúc ấy mà có. Mẹ thật là hồ đồ, Ái Ân đã có thai đến bốn tháng mà giờ mẹ mới biết. Cũng may đứa nhỏ này giống Kiến Quốc, cực kỳ khỏe mạnh!”

Thầy lang cũng cười theo: “Vậy thì chúc mừng nhà bà, Kiến Quốc thành ba rồi.”

Nguyên lai là như thế, vậy thì đứa bé kia đúng là của Kiến Quốc rồi. Nhìn mẹ Kiến Quốc vui như thế kia thì làm sao đứa nhỏ có vấn đề gì được.

“Không được, tôi phải nhanh nhanh qua nhà đại đội trưởng gọi điện báo tin cho Kiến Quốc mới được. Nó lên làm ba rồi, chuyện này phải báo liền cho nó biết, để nó vui mừng một phen.” Cũng đã gần một năm rồi, Kiến Quốc nhà bà cuối cùng đã có con rồi.

“Điện thoại chắc chắn là phải gọi rồi, đừng có sợ phí tiền, Kiến Quốc nhà bà mà biết, chắc là mừng phát điên ấy chứ.”

Mẹ Lâm định trước tiên chạy đi gọi điện thoại cho con trai, nhưng cũng muốn đưa Trần Ái Ân đang bụng mang dạ chửa về, nhất thời vẻ mặt bà rối rắm.

Trần Ái Ân nghĩ một hồi: “Mẹ, nếu không con cùng đi với mẹ nhé?”

Cô cực kỳ muốn biết, Lâm Kiến Quốc nghe được tin cô mang thai sẽ có phản ứng gì.

“Này… Được, hai mẹ con mình cùng đi.”

Mẹ Lâm cực kỳ vui sướng mà đỡ Trần Ái Ân đi nhà đại đội trưởng gọi điện thoại, người trong đội sản xuất vừa thấy tư thế này của bà đều tò mò hỏi, Trần Ái Ân có phải bị ốm không.

Lúc này, mẹ Lâm sẽ rất kiêu ngạo lớn tiếng mà nói với người ta là, con dâu nhỏ nhà bà mang thai rồi, bốn tháng.

Không chỉ như thế, mẹ Lâm còn nói rõ ràng, cái thai trong bụng này của Trần Ái Ân có vào thời điểm cô cùng Lâm Kiến Quốc về nhà mẹ đẻ. Lâm Kiến Quốc lúc ấy từ bộ đội về, cùng Trần Ái Ân về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Trần Ái Ân mang thai ở bên kia, vì không để Trần Ái Ân và cháu nội nhỏ nhà mình bị lời ra tiếng vào, lời này nhất thiết phải nói rõ ràng, miễn cho người trong thôn lại nói quàng nói xiên, làm hỏng thanh danh của con dâu bà, tổn thương cháu nội bà thì sao.

Nghe mẹ Lâm nói như vậy, người trong đội sản xuất một đường chúc mừng. Cho dù thực sự có hoài nghi, nhìn thấy thái độ hận không thể chiêu cáo thiên hạ này của mẹ Lâm, cũng chẳng ai dám nảy sinh ra ý xấu gì.

Có ai lại vui vẻ sau khi con trai mình bị con dâu cắm sừng đâu. Nhìn mẹ Kiến Quốc vui vẻ như vậy, đứa nhỏ này chắc chắn là cháu ruột bà ấy rồi.

“Mẹ, mẹ nói gì?” Nhận được điện thoại, nhĩ lực của Lâm Kiến Quốc bỗng nhiên thoái hóa, phải để mẹ anh lặp lại một lần.

“Mẹ nói, Ái Ân mang thai, bốn tháng, là có mang từ lúc ở nhà ba mẹ vợ con đó. Con làm ba rồi!”

Bình Luận (0)
Comment