Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 172 - Chương 172.

Chương 172. - Chương 172. -

“Con làm ba rồi?” Tay Lâm Kiến Quốc run lên, đem ly nước bên cạnh hất đổ lênh láng ra cả một bàn, “Mẹ, mẹ không lừa con chứ!” Anh được làm ba rồi! Anh còn đang định tranh thủ nỗ lực biểu hiện tốt để kiếm thêm một kỳ nghỉ phép, về nhà cùng Ái Ân “tạo người”. Nhưng đơn còn chưa kịp nộp, người cũng chưa kịp “tạo”, vậy mà đứa nhỏ đến trong bụng Ái Ân rồi?

“Lừa con làm gì? Chờ sáu tháng sau, phải để con giặt tã cho đứa nhỏ mới được.” Mẹ Lâm cười đến mắt híp chỉ còn đường chỉ, “Yên tâm, có mẹ đây cũng giặt tã với con. Ái Ân đang ở bên cạnh, để Ái Ân cùng con nói vài câu nhé.”

“Alo.”

Lâm Kiến Quốc hít sâu một hơi: “Ái, Ái Ân…” Lâm Kiến Quốc cực kỳ kích động, nói chuyện đều không ra hơi, “Mẹ nói với anh, em mang thai, đã bốn tháng?”

“Ừ, bốn tháng.” Sờ sờ bụng mình, Trần Ái Ân cảm thấy cô quả thật không phải trì độn bình thường đâu, “Thật ra, nếu không phải Đại Bảo nói lúc mẹ nó có bầu Tiểu Hoa, bụng cũng to lên như vậy, em và mẹ còn chưa phát hiện được đâu. Kiến Quốc à, có phải em là người mẹ quá không đủ tiêu chuẩn không?”

Mang thai ngốc ba năm, cô đây là đã bắt đầu ngớ ngẩn sao?

Lâm Kiến Quốc: “Sao có thể, em đã mang thai bốn tháng mà anh là ba lại không ở bên chăm sóc cho hai mẹ con em. So ra anh mới là người ba không đủ tiêu chuẩn chứ. Ái Ân à, bây giờ em cảm thấy thế nào, thân thể có khỏe không, có chỗ nào thấy không thoải mái không, con có quậy em không?”

“Không có, đứa bé rất ngoan, không quậy em.”

Nếu không phải do đứa bé quá ngoan, trừ bỏ bụng cô mập ra thì một chút phản ứng bên ngoài đều không có, cô cũng sẽ không đến mức nghe được lời đồng ngôn vô kỵ của Lâm Đại Bảo mới kinh ngạc phát hiện chính mình đã làm mẹ.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Có thể đứa bé biết anh không ở bên người hai mẹ con, em cực kỳ vất vả nên mới muốn ngoan một chút, gánh lấy một phần trách nhiệm kia của anh đấy. Ừm, đây là một đứa bé cực ngoan.”

Săn sóc mẹ, lại biết trợ giúp ba nữa chứ.

“Nói bậy gì đó.” Trần Ái Ân tức đến bật cười, “Con nó mới bao lớn, nào hiểu được nhiều như vậy.”

“Dĩ nhiên có thể, cháu trai của mẹ, có thể không thông minh sao? Không, phải nói con cháu nhà ta đều thông minh cả, cháu trai cháu gái đều giống nhau.” Sợ Trần Ái Ân có áp lực, mẹ Lâm lỡ miệng gọi cháu trai cũng nhanh chóng đổi lại, nhắn đến cả cháu gái nữa.

“Mẹ nói rất đúng, con của anh và em, mặc kệ là trai hay gái cũng đều tốt cả.”

Lâm Kiến Quốc cảm thấy, người ngốc không phải là Trần Ái Ân mà chính là anh mới đúng. Anh không muốn để người mình yêu cảm thấy anh cũng là loại người trọng nam khinh nữ.

Lâm gia nhà họ, tiểu tử thúi quá nhiều, vẫn là bé gái thơm mềm khiến người ta thương hơn.

“Ái Ân, bây giờ có con, em càng thêm vất vả. Muốn ăn gì thì cứ nhờ mẹ làm giúp cho. Còn chuyện thi cử, đừng miễn cưỡng chính mình. Anh hứa với em, năm nay thi không đậu cũng không sao, sang năm lại có thể tiếp tục, anh sẽ vẫn luôn ủng hộ em.”

“Đúng vậy, Kiến Quốc nói phải đấy, Ái Ân à, đừng lại vất vả như trước kia nữa con. Có bầu ấy à, thời gian sau phải đi lại nhiều một chút, thường xuyên vận động. Bằng không, chờ đến ngày lâm bồn con lại phải chịu khổ.”

“Kiến Quốc, con cứ yên tâm, mẹ sẽ thay con giám sát Ái Ân. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Ái Ân không thể đọc sách quá bốn tiếng. Mỗi ngày cũng phải đi lại vẫn động nữa, không thể thiếu được.”

“Mẹ, Ái Ân và đứa bé đều trông cả vào mẹ.” Lúc này, vẫn là mẹ mình đáng tin nhất.

Hai mẹ con người xướng người họa, đem mọi chuyện đều nhanh chóng định ra, Trần Ái Ân đến có ý kiến cũng chưa kịp phát biểu thì đã xong xuôi cả rồi.

“Kiến Quốc à, nói lâu như vậy, Ái Ân và cháu gái cũng khát nước rồi, mẹ dẫn vợ con về đã, lần sau mẹ lại gọi cho con.”

“Vâng. Mẹ, lại phải vất vả mẹ rồi.”

“Không vất vả.” Loại vất vả này, cho dù tới thêm vài lần nữa thì bà cũng không ngại mà còn rất vui lòng ấy chứ.

Dưới dáng vẻ vui mừng, gặp ai cũng khoe ra của mẹ Lâm, tin Trần Ái Ân mang thai dĩ nhiên cũng rất nhanh mà truyền tới tai hai vợ chồng Lâm Kiến Cường.

“Nhanh như vậy có mang? Mẹ xác định đứa bé trong bụng Trần Ái Ân thật sự là của Lâm Kiến Quốc chứ. Đừng để đến lúc đó lại làm cho nuôi không con của người ta đấy.”

Còn không phải là có chỉ một đứa bé thôi sao, chị ta còn sinh cả ba đứa đấy nhé.

Chị ta mang thai ba lần, chưa thấy lần nào mẹ chồng vui mừng như vậy, làm như qúy hiếm lắm ấy!

Lâm Kiến Cường: “Đừng nói bậy, muốn bị đánh hả!”

“Ai đánh em?” Lâm Kiến Quốc lại không có ở đây, chị ta sợ cái gì.

“Tôi!” Lâm Kiến Cường trừng mắt chị ta, “Những chuyện khác cô có nói bậy cũng không sao, nhưng chuyện này thì không được. Trần Ái Ân còn giúp chúng ta trông ba đứa nhỏ đấy. Cô đắc tội Trần Ái Ân, ba đứa Đại Bảo phải tính sao hả?”

“Cái gì mà tính với toán? Con em, em không trông được mà phải cần Trần Ái Ân trông giúp sao? Hơn nữa, Trần Ái Ân nếu thật sự mang thai rồi, anh thấy cô ta còn có thời gian để mắt đến ba đứa nhỏ nhà mình à?” Triệu Mỹ Hoa không phục, rống lại.

Lâm Kiến Cường hừ lạnh một tiếng: “Trần Ái Ân không phải là cô, chuyện cô ấy làm được, cô làm không được. Ba đứa nhỏ Đại Bảo giao cho cô ấy, tôi mới yên tâm. Đừng nói bây giờ mới mang thai, Trần Ái Ân trước nay không phải đều phải chăm Dương Dương sao? Thế nhưng một năm này, tôi chưa từng thấy Trần Ái Ân có chỗ nào không tốt với ba đứa nhỏ nhà ta đâu.”

Bình Luận (0)
Comment