Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173.

Chương 173. - Chương 173. -

Trong một năm qua, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo thay đổi lớn thế nào, Lâm Kiến Cường ngoài miệng không nói nhưng vẫn xem trong mắt, ghi tạc trong lòng cả đấy.

Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không vì mấy câu nói đó của Triệu Mỹ Hoa mà sinh ra hoài nghi với Trần Ái Ân rồi đem ba đứa nhỏ kéo về bên người.

Hắn là không chắc Trần Ái Ân có thể thi đậu đại học hay không, nhưng hắn biết cô là người đọc sách, có bản lĩnh. Chỉ cần nhìn Trần Ái Ân mới dùng thời gian một năm đã dạy ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo thay đổi rõ rệt là biết.

Mấy đứa nhỏ trong đội sản xuất trốn học rất nhiều, nhưng Đại Bảo, Nhị Bảo chưa bao giờ trốn học, vừa về đến nhà liền làm bài tập, chưa bao giờ cần hắn phải thúc giục cả.

Nhìn con nhà người ta bị treo lên đánh vẫn la hét không chịu đi học, lại nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình, chỉ thế thôi đã đủ làm lòng Lâm Kiến Cường thỏa mãn rồi.

Lúc này, đầu óc Lâm Kiến Cường đều rõ ràng cả. Hắn biết ba đứa nhỏ nhà mình đi theo Trần Ái Ân mới tự giác như vậy, chứ ngược lại, nếu là đi theo Triệu Mỹ Hoa thì nhất định lại giống như trước kia, ba ngày thì đã hết hai ngày làm loạn không muốn đi học, không muốn đọc sách rồi. Còn không phải sao, ba đứa bé này sau khi tiếp xúc với Trần Ái Ân mới về nhà yêu cầu hắn cho đi học cơ mà.

Lâm Kiến Cường không tin lời mình nói làm Triệu Mỹ Hoa rất không vui: “Dù có tốt thì cũng có ích lợi gì đâu, cô ta mang thai con ruột, lại còn định tham gia thi đại học. Con của anh đối với cô ta mà nói, được mấy cân mấy lượng nào? Trông cậy vào Trần Ái Ân vẫn sẽ đối xử tốt với ba đứa nhỏ Đại Bảo còn chẳng bằng để ba đứa chúng nó thân thiết với em còn hơn. Em mới là mẹ ruột của bọn nó, em có thể hại bọn nó sao?”

Mẹ chị ta nói đúng, nếu không nghĩ cách đem ba đứa nhỏ kéo về bên người thì về sau, không chừng bọn nhỏ Đại Bảo cũng chỉ nhớ rõ thím nhỏ Trần Ái Ân chứ chả nhớ đến mẹ ruột là chị ta đâu.

Nuôi con dưỡng già.

Trần Ái Ân lại không phải sinh không được con, sao lại còn cùng chị ta tranh dành làm gì, lại còn không biết xấu hổ mà một lúc đoạt luôn cả ba đứa nữa chứ. Đây không phải là Trần Ái Ân muốn chị ta không có ngày tháng tốt đẹp, muốn đối đầu với chị ta đây mà!

Nghĩ đến những này tháng ngày khi Trần Ái Ân còn chưa gả cho Lâm Kiến Quốc, thật đẹp đẽ biết bao. Lại nhìn hiện tại giờ đây đối lập như ngày và đêm, tiền không còn trong tay, chồng con thì bỏ ngoài tai lời chị ta nói. Cuộc sống này, muốn sống cũng sống không nổi nữa.

Nói không chừng, Trần Ái Ân là khắc tinh của chị ta ấy chứ, vừa gả đến đây liền khắc chị ta đến không thở nổi. Có cách nào để cô ta không khắc mình nữa không trời?

Lâm Kiến Cường xách lấy cái cuốc, không mảy may đoái hoài gì đến Triệu Mỹ Hoa mà ra cửa xuống ruộng làm việc luôn.

-------

Nội dung cuộc cãi vả của hai vợ chồng Lâm Kiến Cường dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của Trần Ái Ân cả. Sau khi biết cô mang thai, mẹ Lâm ngoại trừ sẽ thường nhắc cô nghỉ ngơi nhiều một chút, đi lại đi lại vận động nhẹ một chút thì không có thay đổi gì khác.

Rất nhanh đã tời thời gian thi đại học, Trần Ái Ân dựng thẳng bụng to đã có hơn sáu tháng của mình, khiến người ta nhìn vào nhịn không được mà lo lắng cho cô.

Vất vả lắm mới nhận được giấy báo danh, dĩ nhiên cô muốn nhanh chóng thu xếp hành lý, vào thành phố ở mấy ngày, chờ thi đại học kết thúc lại trở về rồi.

“Ái Ân à, con vác bụng to như vậy, có được không con?” Nhìn Trần Ái Ân khom lưng cúi người, bận rộn trong ngoài, trong lòng mẹ Lâm đều muốn nhảy dựng, “Con muốn lấy gì thì nói mẹ, mẹ giúp con lấy.”

“Mẹ, con đều chuẩn bị tốt cả rồi.” Bụng lớn, hơn nữa trên người còn mặc nhiều quần áo làm Trần Ái Ân cảm thấy động tác của mình chậm chạp hơn rất nhiều.

Lúc này, Lâm Tiểu Muội cũng vừa về tới nhà: “Mẹ, chị dâu thu xếp hành lý xong chưa ạ? Con về đón chị ấy đi luôn.”

“Đừng giục, xong cả rồi.” Nghe thấy tiếng con gái mình, mẹ Lâm thay Trần Ái Ân xách hành lý ra, “Đã đủ đồ hết chưa con, giấy báo danh để đâu rồi, còn nhớ không?”

“Nhớ rồi mẹ ạ, nếu không con lấy ra cho mẹ xem nhé?”

“Không cần, con nhớ là được rồi.” Lỡ như lấy ra xem lại không nhớ mà cất lại thì làm sao bây giờ? Ái Ân không phải thường nói cái gì mà mang thai một lần ngốc ba năm sao?

Lâm Tiểu Muội đi đến nhận lấy: “Chị dâu, chị có lạnh không? Xem thời tiết hôm nay cũng không biết có tuyết rơi không nữa, quần áo đều mang đủ rồi chứ?”

“Đủ rồi.” Mẹ Lâm đem hành ý giao cho Lâm Tiểu Muội, “Mẹ làm cho chị dâu con một cái áo bông mới, để trong này. Con nhớ nhắc chị dâu còn đổi áo nhé.”

Những chỗ khác của Trần Ái Ân không béo nhưng lại vinh dự có một cái bụng to, khiến cho tất cả quần áo cũ trước kia của cô đều mặc không vào. Vì thế mẹ Lâm tự làm áo khoác cho Dương Dương xong thì cái thứ hai là làm cho Trần Ái Ân. Ngay cả ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo cũng là sau này mới làm.

“Tiểu Muội, con nói xem mẹ có nên đi theo luôn không, để tiện chăm sóc chị dâu con. Con còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, làm sao có thể chăm sóc chị dâu con được? Hơn nữa, Dương Dương vốn vẫn không rời Ái Ân, cũng không biết Ái Ân đi vắng hai, ba ngày, thằng bé có quen ở với mẹ không nữa. Lỡ như Dương Dương cáu kỉnh, mẹ đâu có dỗ thằng bé được.”

Mẹ Lâm vừa không yên tâm giao đứa con dâu đã mang thai sáu tháng cho con gái nhỏ của mình chăm sóc, cũng không tin tưởng bà có thể dỗ được đứa cháu nội Dương Dương của bà.

Nghĩ tới nghĩ lui, mẹ Lâm cảm thấy bà mang theo Dương Dương đi cùng là biện pháp tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment