“Bà nội, bà phải tin tưởng bọn cháu chứ.”
Tiểu nam tử hán Lâm Đại Bảo chạy tới: “Bọn cháu giúp bà trông Dương Dương, dỗ Dương Dương. Dương Dương, tối nay ngủ với anh được không? Hôm nay hai người bọn anh đều chơi với em.”
Cũng may Dương Dương cũng rất thích chơi với các anh lớn, bởi vì vẫn thường chơi với Đại Bảo, Nhị Bảo nên thằng bé cực kỳ thích hai ông anh họ của mình.
Vừa nghe Đại Bảo nói như vậy, Dương Dương liền cười ha hả gật đầu: “Cùng ngủ với hai anh họ.”
Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo bảo tựa hồ đã sớm thương lượng tốt với nhau, một trái một phải nắm tay Dương Dương. Được hai anh họ mình thích vây quanh, lực chú ý của Dương Dương hoàn toàn bị phân tán: “Thím nhỏ, thím nhanh đi thi đi, nhớ phải thi điểm thật cao đó. Thi không tốt là về nhà bị đét mông á.”
Lâm Nhị Bảo đem lời ngày thường Lâm Kiến Cường vẫn dùng để dạy nó lặp lại “dạy” Trần Ái Ân, làm Trần Ái Ân dở khóc dở cười: “Được, thím nhỏ nhất định sẽ nỗ lực thi tốt. Dương Dương thì nhờ hai anh và cả chị Tiểu Hoa trông giúp thím nhé.”
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn phất tay với Trần Ái Ân, nhìn cô và Lâm Tiểu Muội cùng nhau rời đi.
Mẹ Lâm thở dài, nhìn về phía Lâm Đại Bảo: “Là chính cháu nói với thím nhỏ của cháu đấy, muốn trông Dương Dương. Dương Dương mà khóc nháo thì giao cho ba đứa các cháu dỗ đấy nhé.”
Lâm Đại Bảo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Bà nội, cứ tin ở cháu… Cứ tin ở ba đứa bọn cháu, phải không hả Nhị Bảo, Tiểu Hoa?”
Được giao trọng trách nặng nề, Nhị Bảo và Tiểu Hoa rất có tinh thần trách nhiệm mà trả lời: “Đúng vậy, bọn cháu sẽ cùng nhau dỗ em, để thím nhỏ yên tâm đi thi. Anh cả, đúng không?”
“Đúng.”
Bên kia, Lâm Tiểu Muội đưa Trần Ái Ân ký túc xá công nhân của cô: “Chị dâu, đây là giường em, chị ngủ đây đi. Em qua ngủ giường của đồng nghiệp.”
“Vậy đồng nghiệp em làm sao bây giờ?” Lúc này ra cửa thật sự rất bất tiện, nhà khách gì đó đã ít thì không nói, phòng ốc đã thiếu lại còn nhỏ, giường trong phòng còn không bằng ký túc xá công nhân ấy chứ.
“Anh trai của đồng nghiệp em kết hôn, cho nên cô ấy xin nghỉ về nhà phụ một tay rồi, hai ngày này cũng chưa về đâu.”
“Vậy em có nói qua với đồng nghiệp của em chưa?”
Lâm Tiểu Muội cười: “Chị dâu, đây là chị không yên tâm về em sao? Em sẽ không phùng má giả làm người mập đâu. Đồng nghiệp này có quan hệ rất thân thiết với em, nửa tháng tới cô ấy còn định giới thiệu đối tượng cho em nữa đó. Người đó là bạn học của cô ấy, là người rất tốt.”
Trần Ái Ân: “Vậy sao, có cơ hội thì em gặp gỡ một chút cũng được, nhưng đừng nóng vội xác định quan hệ nhé.”
Lúc này mà làm đối tượng, bên nữ sẽ dễ chịu thiệt thòi.
Lâm Tiểu Muội mặt đỏ lên: “Chị dâu, bát tự còn chưa xem đâu. Cô ấy là nói như vậy, nhưng em còn chưa đáp ứng. Em cảm thấy chuyện này không vội, em vẫn còn trẻ mà.” Người cũng chưa từng gặp qua, không quen biết cũng không dính dáng. Chị dâu nói vậy thật khiến người ta ngượng ngùng.
Không biết có phải liên quan đến Lâm Kiến Quốc không mà gian ký túc xá này của Lâm Tiểu Muội tổng cộng mới ở có năm người.
Trừ bỏ cô gái có anh trai kết hôn, ba người bạn cùng phòng khác của Lâm Tiểu Muội, Trần Ái Ân đều đã gặp qua.
Cũng chỉ chào hỏi một chút nên đương nhiên là Trần Ái Ân cũng không nhìn ra gì khác lạ, nhưng ngoài mặt thì ba người kia rất khách khí với cô. Thấy Trần Ái Ân lớn bụng, chẳng những không chê cô phiền mà ngược lại, thấy Trần Ái Ân định lấy gì thì các cô ấy đều sẽ lấy giúp cô.
Trần Ái Ân muốn đọc sách, ba cô gái ấy cũng sẽ ý tứ mà nhẹ tay nhẹ chân nhẹ, cô gắng khiến âm thanh phát ra đều nhỏ hơn một chút.
Tôn trọng là lẫn nhau, biết mấy cô gái này vất vả làm việc cả ngày, vừa thấy đối phương ngáp, Trần Ái Ân liền đem sách gấp lại, tỏ vẻ chính mình cũng muốn ngủ.
Cho nên này buổi tối đầu tiên ở chung, mọi người đều cảm thấy khá tốt.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Muội chuẩn bị nước ấm và cháo cho Trần Ái Ân, chờ cô rửa mặt, ăn sáng xong xuôi thì lại dẫn Trần Ái Ân đưa đến địa điểm thi: “Chị dâu, đâu là bút thước. Còn đây là giấy báo danh của chị, phải cất kỹ nhé. Em nghe người ta nói, không có giấy báo danh này thì không cho thi đâu.”
Lâm Tiểu Muội giống như mẹ già, không chê phiền mà lại lần nữa dặn dò Trần Ái Ân chú ý cái này, chú ý cái kia, giống như cô ấy là người lớn trong nhà đưa con đi thi vậy.
Cũng may như vậy “kỳ cảnh” này ở đây một chút cũng không gây chú ý.
Lâm Tiểu Muội chỉ là cô em chồng đưa chị dâu đi thi thôi. Lại nhìn quanh bốn phía, có cha già đưa con trai đi thi, còn khoa trương hơn chính là còn có con trai đưa ba mình đến tham gia thi đại học nữa kìa!
Rốt cuộc đây cũng là kỳ thi đại học đầu tiên sau mười năm bị gián đoạn, có xuất hiện những tình huống như vậy cũng không hề lạ. Lúc này nhà nước cũng không có quá nhiều hạn định cùng hạn chế với tiêu chuẩn thí sinh.
Đối mặt với một đám thí sinh đông đúc, Lâm Tiểu Muội lo lắng: “Chị dâu ơi, nhiều người như vậy, chị có đi tiếp được không? Lúc vào thi, đừng lo lắng quá nha chị. Lần này không thành, lần sau ta lại thi tiếp thôi.”
Lúc này, những người bên cạnh cũng bắt đầu náo nhiệt:
“Con trai à, con phải cố gắng cả phần ba mày nữa, thi đậu đại học để ba mày được nở mày nở một phen đấy, biết chưa?”
“Mày phải thi tốt cho tao, thi đậu đại học rồi, chỉ cần hàng tháng mày gửi tiền trường cho về nhà mình thì mày muốn học gì tùy mày. Nếu mày thì không đậu thì ở yên trong nhà chờ lấy chồng cho tao. Tao bảo mày gả cho ai thì mày phải gả cho người đó đấy!”
“Ba ơi, cố lên, con và mẹ ở nhà chờ ba. Mẹ nói ba nhất định có thể thi đậu!”