Trái ngược với tất cả mọi người ở đây, lời nói của Lâm Tiểu Muội nói với Trần Ái Ân quả thật rất kỳ lạ.
Trên thực tế, đúng là có không ít người dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn chị dâu em chồng hai người, đặc biệt là những người trông có vẻ có học vấn cao.
Ai tới tham gia thi đại học mà không vạn phần khát khao thi đậu chứ.
Còn chưa bắt đầu thi mà đã nói lần này thi không được thì lần sau lại thi, thế thì năm nay còn thi cử làm gì nữa. Thi đại học là tuyển chọn ra nhân tài chứ có phải là thử vận khí đâu.
Lâm Tiểu Muội tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, bị người ta nhìn như vậy thì mặt đỏ rần lên, thầm nghĩ có phải là mình đã làm chị dâu mất mặt rồi không.
Trần Ái Ân cười ôm Lâm Tiểu Muội một cái: “Vẫn là người nhà của chị tốt nhất, không tạo áp lực cho chị. Tiểu Muội à, cảm ơn em đã cổ vũ, chị dâu sẽ thi thật tốt.” Cô không hồi hộp gì lắm, người thực sự đừng hồi hộp lo lắng phải là Lâm Tiểu Muội mới đúng.
Lâm Tiểu Muội thả lỏng lại: “Chị dâu, chị thật tốt.”
Trần Ái Ân: “Đồ ngốc, tốt là cô em chồng như em chứ. Chị không hồi hộp đâu, cứ bình tĩnh mà thi thôi. Em và anh trai em đều ủng hộ chị như vậy, chị còn lo gì nữa.”
Nói giỡn.
Đây là lần thứ hai cô thi đại học đấy. Lần đầu tiên còn có thể thi tốt như vậy, lần thứ hai sao có thể kém được.
Lâm Tiểu Muội thẹn thùng cười: “Chị dâu, em đi làm trước đây. Giữa trưa em tới đón chị cùng đi ăn cơm.” “Được, vất vả em phải chạy tới chạy lui rồi.”
Lúc Lâm Tiểu Muội rời đi, thí sinh còn chưa được tiến vào trường thi. Mênh mông một mảnh toàn người là người, phóng mắt nhìn ra cũng đều là đầu người cả.
Nhưng phàm là những chỗ có thế ngồi đều đã có người ngồi cả rồi. Mà những người ngồi ở đó phần lớn cũng đều là mặt mày chuyên chú, miệng lẩm nhẩm đọc lại nội dung cuốn sách cầm trên tay, cố gắng ghi nhớ thêm được chút nào hay chút ấy, ôn tập lại lần cuối. Lỡ đâu nội dung đang xem lại có trong đề thi thì sao?
So sánh với những người sách không rời tay đó, Trần Ái Ân đĩnh cái bụng to, trong tay chỉ cầm bút thước quả là sự tồn tại kỳ ba.
Đứa bé đưa ba nó tới trường thi chỉ vào Trần Ái Ân, hỏi: “Ba ơi, dì kia cũng là tới thi ạ? Sao dì đó lại không đọc sách, giống như con vậy?”
Mẹ đứa bé nhanh tay ôm lấy nó, dặn dò: “Không được nói bậy. Hơn nữa, không phải mẹ đã nói con đừng làm rộn, ảnh hưởng ba con xem sách rồi ư? Mẹ có nói gì đau, con xem đi, những người khác đều không ai nói gì đúng không.”
Quả nhiên, chỉ thấy ba thằng bé không vui liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó lại trách cứ mà nhìn về phía vợ mình, như là trách cô ấy có đứa trẻ con còn trông không được.
Ngay cả Trần Ái Ân, anh ta cũng không quá để ý đến.
Phàm là tới tham gia kỳ thi đại học này, ai cũng đều là đối thủ cạnh tranh cả.
Anh ta tương lai chính là sinh viên đại học, sao có thể cùng với những người có thái độ học tập không đoan chính kia so đo, lãng phí thời gian đọc sách của mình được chứ. Chờ anh ta trở thành sinh viên rồi, đối phương không thi đậu, đó mới là lúc cô ta phải khóc.
Làm “dị loại”, dưới cái nhìn soi mói của các nhân viên hỗ trợ phòng thi, Trần Ái Ân từ bình tĩnh dần dần trở nên khó chịu, không được tự nhiên.
Cũng may lúc này trường thi mở ra, nhân viên phụ trách cho thí sinh xếp hàng tiến vào, hơn nữa phải đem giấy báo danh cầm trên tay để tiện cho thầy cô giám thị dễ hàng kiểm tra.
Bởi vì bụng lớn, Trần Ái Ân cũng không vội vã xếp hàng tiến vào trường thi, cũng không có vội vã xếp hàng ra khỏi trường thi. Sau khi cô giao bài thi thì rất đạm nhiên mà ngồi nguyên lại vị trí của mình. Chờ các thí sinh đều đã đi về gần hết, cô mới đỡ bụng mình đứng lên rời đi.
Biểu hiện thản nhiên của Trần Ái Ân còn rất thu hút ánh nhìn.
Đương nhiên, nếu bụng cô không phải lớn như vậy thì nhất định sẽ càng gây sự chú ý hơn.
“Chị dâu, em ở bên này.”
“Tiểu Muội, đợi lâu rồi đúng không?”
Lâm Tiểu Muội đưa nước cho Trần Ái Ân: “Em vừa mới đến được một lát thôi, lúc nãy em còn sợ mình không đến kịp, để chị phải chờ em nữa chứ. Chị dâu, chị uống miếng nước trước cho đỡ khát rồi em mang chị đi ăn cơm nhé.”
“Được.” Làm thí sinh, Trần Ái Ân rất yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự chăm sóc của Lâm Tiểu Muội.
“Chị dâu, chị có lạnh không, trên người quần áo có đủ ấm không? Hay là buổi chiều em chuẩn bị cho chị cái phích nước nóng đi. Lỡ như tay lại thì chị có thể hơ cho ấm. Tay cóng thì sao viết chữ được.”
“Chị không lạnh, quần áo đủ ấm rồi. Đừng đem phích nước nóng, như vậy dễ bị thầy cô chú ý lắm.”
“Vì sao vậy?” “Sợ gian lận.”
Lâm Tiểu Muội bị dọa nhảy dựng, chuẩn bị một cái phích nước nóng hơ tay mà còn bị bắt nữa hả? “Nhưng không đem theo, lỡ chị lạnh thì làm sao bây giờ?”
Nghĩ đến Trần Ái Ân ôm bụng lớn, ngồi trong phòng học lạnh băng cả một ngày, Lâm Tiểu Muội vừa lo lắng vừa khó chịu. Nhà nước sao lại sắp xếp lịch thi vào mùa đông cơ chứ, để con người ta lạnh lẽo đi thi thế này.
Trần Ái Ân cười cầm lấy tay Lâm Tiểu Muội: “Đừng lo lắng, tay chị dâu em ấm lắm. Em không biết đó thôi, phụ nữ mang thai thì nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn một chút so với người bình thường đấy.”
Lâm Tiểu Muội cảm giác được quả thật tay của Trần Ái Ân ấm hơn tay cô thì lúc này mới yên tâm: “Vậy được, chị dâu, chị có yêu cầu gì hay có gì không tiện là phải nói với em đấy. Em đã nhận nhiệm vụ từ mẹ với anh hai rồi, phải chăm sóc tốt cho chị dâu. Từ nhỏ đến lớn, đều là mẹ và anh hai rất tốt với em. Khó có được cơ hội để em biểu hiện như lần này, em sẽ cố gắng làm thật tốt.”