Trần Ái Ân: “Kiến Quốc có được một cô em gái như em cũng thật hạnh phúc. May mắn, chị phúc khí cũng không kém, bởi vì em cũng là em gái của chị. Tiểu Muội, chị dâu nhất định sẽ nỗ lực giúp em tìm được một người đàn ông thật tốt, để em cũng hạnh phúc giống như chị bây giờ.”
Lâm Tiểu Muội muốn đỡ đần cho Lâm Kiến Quốc như thế nào, không muốn thêm phiền toái cho anh ra sao, Trần Ái Ân đều hiểu hết. Bởi vậy, cô không hề nghi ngờ những lời này của Lâm Tiểu Muội.
Dưới sự chăm sóc của Lâm Tiểu Muội, hai ngày thi đại học trôi qua rất nhanh, cũng rất nhẹ nhàng.
Buổi sáng một môn, buổi chiều một môn, mỗi môn thi khoảng hai tiếng rưỡi, thi liên tục hai ngày. Buổi sáng ngày thứ ba chính là thi môn tiếng Anh. Khôi phục thi đại học lần này, tiếng Anh cũng trở thành một môn thi, thí sinh có thể tự do lựa chọn tham gia hay không tham gia, kết quả thì môn tiếng Anh này không ảnh hưởng gì đến thành tích của bốn môn còn lại cả.
Thi Tiếng Anh lần này, Trần Ái Ân cũng có thể thi, trên cơ bản là không có gì khó khăn cả. Nhưng cô không định thi quá xuất sắc, cho nên cũng như các thí sinh đăng ký thi khoa văn khác, cô từ bỏ môn tiếng Anh này luôn, chỉ thi hai ngày rồi thu dọn đồ đạc về lại nhà chồng.
Trong hai ngày ba đêm ở chung, Lâm Tiểu Muội chưa từng hỏi qua Trần Ái Ân thi thế nào, có thể thi đậu đại học hay không. Cô ấy chỉ chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho Trần Ái Ân, hỏi han cô ân cần mà thôi.
Được Lâm Tiểu Muội chăm sóc như vậy, Trần Ái Ân thực sự có cảm giác chính mình là sĩ tử thi đại học, đãi ngộ thuộc cấp bậc hoàng đế luôn rồi.
“Thím nhỏ, thím lại mập lên rồi.”
Lâm Tiểu Hoa từ xa đã nhìn thấy bóng dáng đang cùng nhau đi về của Trần Ái Ân và Lâm Tiểu Muội. Cô bé cũng không để ý có thể té ngã hay không mà chỉ biết chạy thật nhanh tới trước mặt Trần Ái Ân, ôm lấy đùi cô không bỏ: “Thím nhỏ, cháu rất nhớ thím, em trai nhỏ cũng nhớ thím. Buổi tối đi ngủ, Dương Dương cứ khóc mãi, cháu với hai anh dỗ cực lắm, muốn đổ mồ hôi luôn á. Thím nhỏ, em trai nhỏ không ngoan, cháu mới ngoan.”
Trần Ái Ân sờ khuôn mặt nhỏ non mềm của Lâm Tiểu Hoa: “Phải vậy không? Tiểu Hoa của chúng ta thật là một chị gái tốt, là tấm gương cho Dương Dương học theo nha. Tiếc là Dương Dương còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu đạo lý phải noi theo chị gái. Tiểu Hoa không giận nhé, thím nhỏ về sẽ dạy dỗ Dương Dương ha.”
Lâm Tiểu Hoa vui vẻ gật gật đầu: “Vâng ạ, thím nhỏ, chúng ta về nhà đi.”
Trần Ái Ân nắm lấy tay tiểu loli, ngẫu nhiên mà gặp được mấy hương thân, cùng mọi người lên tiếng chào hỏi, cứ thế chậm rì rì mà trở về nhà chồng.
“Mẹ, con với chị dâu đã về rồi.”
Mẹ Lâm vừa nghe tiếng con gái liền vui vẻ: “Dương Dương, mẹ cháu đã về rồi kìa!”
Đang theo Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo chơi trong phòng, Dương Dương vừa nghe được mẹ đã về, đôi mắt liền sáng lên, gấp đến độ từ trên giường đất lảo đảo bò xuống, ngay cả giày cũng không mang, chỉ mang mỗi vớ đã chạy ngay ra ngoài.
Chỉ là khi cu cậu thật sự nhìn thấy Trần Ái Ân thì lại bĩu môi, trừng mắt, cánh tay ngắn ngủn khoanh lại trước ngực, “Hừ” một tiếng rồi xoay người, quay lưng lại với Trần Ái Ân, tỏ vẻ: Con đây giận mẹ rồi!
“Dương Dương, mẹ đã về rồi, Dương Dương không chào đón mẹ sao?”
Rời xa thằng bé mới ba ngày, Trần Ái Ân cũng nhớ Dương Dương không chịu được, đặc biệt là vào buổi tối lúc nằm ở trên giường đi ngủ. Cô cứ cảm thấy trong ngực thiếu mất một cục thịt tròn tròn ấm áp, rất rất không quen.
Cũng may cô đã về rồi.
“Hư!” Dương Dương câu chữ rõ ràng mà mắng: “Hư, xấu lắm, hư…”
Cái miệng nhỏ của cu cậu cứ như là súng máy, vẫn luôn lặp lại từ “hư” này không thôi, bắn phá “bạch bạch” một trận vào người Trần Ái Ân.
Lúc ban đầu nghe mấy từ “hư” này, trong lòng cô chua lòm, cảm thấy thật hụt hẫng. Nhưng được một lúc, thấy nước miếng Dương Dương bay tứ tung, nói một hồi chữ được chữ mất, Trần Ái Ân liền không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Dương Dương, mẹ rất nhớ con, tới đây nào, để mẹ ôm một cái. Ai nha, mới ba ngày không thấy, trên người Dương Dương trên người mọc thêm thịt rồi này. Đây là bà nội cho con ăn bao nhiêu thứ tốt thế hả, nuôi con mập đến thế này?”
Bị Trần Ái Ân ôm lấy, ngửi được mùi hương quen thuộc lại an tâm từ trên người mẹ mình, Dương Dương cũng giả vờ giả vịt không nổi nữa, ôm cổ Trần Ái Ân, ngọt ngào gọi mẹ. Miệng nhỏ giống như bôi mật, dỗ dành Trần Ái Ân muốn bay lên trời.
“Tốt rồi, mẹ cháu đã về rồi, tối nay không được quấy nữa đâu đấy, phải ngủ ngoan nghe chưa.”
Mẹ Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trông Dương Dương mấy tối làm bà nhớ lại hồi trước mình làm sao mà trông được ba đứa nhỏ nhà Kiến Cường khi còn bé. Quả nhiên, trông trẻ không phải việc dễ dàng.
“Mẹ, ba ngày nay vất vả mẹ chăm sóc cho Dương Dương, cũng vất vả cô út phải lo cho con.”
Buông Dương Dương ra, lúc Trần Ái Ân lại đứng lên thì eo cũng đã mỏi.
“Mẹ, béo béo, mọc thịt thịt, thật nhiều thật nhiều.” Dương Dương học theo, sau khi bị Trần Ái Ân “khen”, nó cũng học theo bộ dạng của cô mà khen Trần Ái Ân. Vừa khen vừa duỗi tay muốn sờ cái bụng đã lớn lên không ít của Trần Ái Ân.
Trần Ái Ân: “…” Không nên có quá nhiều kỳ vọng với nhóc con này, Dương Dương béo ú thế mà dám nói cô béo!