Mẹ Lâm và Lâm Tiểu Muội cười đến đau cả bụng: “Dương Dương nhà ta vừa hiểu chuyện lại thông minh. Thế mà nhìn ra lần này mẹ cháu về thì bụng lớn hơn. Về sau ấy à, Dương Dương và mẹ đều phải ăn nhiều một chút để nhiều thịt hơn nha.”
Lâm Đại Bảo không hiểu bà nội và cô nhỏ đang cười cái gì, nó chạy tới dạy cho Dương Dương: “Ngốc lắm! Dương Dương nói sai rồi, thím nhỏ bụng lớn, không phải thím nhỏ mập lên mà to bụng. Đó là em bé trong bụng thím nhỏ lớn lên nên bụng mới to. Còn nữa, phải nhẹ tay, không thể tùy tiện chạm vào bụng thím nhỏ, không thể làm ồn đến em bé đang trong bụng đâu.”
Lâm Đại Bảo có hai đứa em là Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa, tình huống này nó đã trải qua hai lần rồi cơ.
“Đại Bảo nhà ta thật thông minh, rất ra dáng làm anh, còn có thể dạy cho Dương Dương nữa chứ. Mấy đứa nhỏ nhà mình đều ngoan cả.”
Mẹ Lâm dạy Dương Dương tập nói, thằng bé thường không nhớ được, nhưng nếu là Lâm Đại Bảo dạy cho Dương Dương thì nó sẽ nhớ nhanh hơn nhiều.
Trần Ái Ân hiện tại đã thế này rồi, cẩn thận vẫn hơn.
Cả nhà trên dưới, cũng chỉ có Dương Dương chưa hiểu chuyện là làm người ta lo lắng nhất. Sợ Dương Dương không biết nặng nhẹ, vỗ một cái hay đâm cả người vào Trần Ái Ân.
Dương Dương béo ú không vui: “Em trai nhỏ, bảo vệ!”
Nó bảo vệ em trai nhỏ, nó chính là bé ngoan, nó biết trong bụng mẹ chính là em trai nhỏ của mình đấy.
Mẹ Lâm yêu không chịu được, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Dương Dương: “Chờ năm sau thì Dương Dương nhà ta cũng sẽ là anh trai nhỏ rồi. Ái Ân, con cảm thấy thế nào, lần này thi có được không?”
Thấy Trần Ái Ân nguyên vẹn trở về rồi, mẹ Lâm mới yên lòng mà có tâm tư quan tâm những chuyện khác.
Trần Ái Ân lớn bụng còn tham gia thi đại học, người trong đội sản xuất ai cũng biết. Có người chờ xem kịch vui, cũng có người mở giọng ganh tị chua lòm.
Mẹ Lâm không để ý những người này làm gì. Bà chỉ nghĩ, con dâu lớn bụng đã khó chịu, vậy mà mỗi ngày hết trông con rồi lại chong đèn học tập. Nỗ lực lâu như vậy, nếu mà thi hỏng thì nhất định khó chịu lắm.
“Cũng được ạ, tình hình cụ thể thì đến chờ đến khi có kết quả mới biết được.”
Trần Ái Ân đi lâu rồi, eo và chân đều cực kỳ mỏi: “Mẹ, có gì ăn không? Con đói bụng.”
“Có!”
Cũng sắp đến tết rồi, sao có thể không có gì ăn được.
Biết Trần Ái Ân dễ dàng đói, mẹ Lâm đã chuẩn bị đồ ăn từ sớm rồi, lúc này mang ra vẫn còn nóng hầm hập: “Tiểu Muội, con và chị dâu con mỗi người một chén, uống đi cho ấm người. Con còn phải về nhà máy không? Khi nào nghỉ?”
Lâm Tiểu Muội uống canh, thoải mái đến lông mày đều giãn ra: “Nhà máy con bữa nay bận lắm, chưa đến tết thì không cho nghỉ. Nghỉ tết âý à? Còn phải một tháng nữa á.”
Mẹ Lâm ưu thương: “Thế có vất vả quá không con?”
Con trai nhập ngũ, một năm về nhà đều không dễ dàng gì rồi, con gái là công nhân nhà máy, sao lại còn quanh năm suốt tháng thấy mặt không được mấy lần là sao?
Tiểu Muội bận rộn như vậy, cứ luôn phải đi làm, thế thì lúc nào mới có thể tìm được đối tượng để kết hôn sinh con đây?
Một năm lại một năm nữa trôi qua, nghĩ đến Trần Ái Ân so với Lâm Tiểu Muội còn nhỏ hơn mấy tháng đều đã có thai, sắp làm mẹ rồi, thế mà Lâm Tiểu Muội đến cả đối tượng còn chưa có, mẹ Lâm đều gấp muốn chết: “Mấy ngày nghỉ tết, mẹ để ý một chút mấy cậu thanh niên nhé?”
Lâm Tiểu Muội ghét bỏ: “Mẹ, giờ đã thời đại nào rồi? Bây giờ người ta đề cao chính là tự do yêu đương, mẹ lại đi ngược lại là sao. Mẹ xem anh con đấy, thật có phúc, còn tìm được được chị dâu con về. Con cảm thấy tự do yêu đương khá tốt đấy chứ.”
“Chị dâu cả con cũng là do anh cả con tìm về đấy.” Mẹ Lâm không đồng ý, “Mẹ không phải nói tự do yêu đương không tốt, con đã có tự do, vậy con cũng yêu đương một cái cho mẹ xem nào. Dẫn đối tượng về nhà đi.”
Mẹ Lâm cũng còn có nỗi lo khác nữa. Lâm Tiểu Muội là đứa con gái duy nhất của bà, dĩ nhiên bà phải quan tâm rồi. Bà hy vọng con gái mình có thể gả được một nhà tốt, để cuộc sống về sau trôi qua thuận lợi, hạnh phúc.
Nhưng bà cũng sợ quan tâm quá sẽ loạn, lúc tìm con rể cho con gái mình lại làm không tốt. Thế nên, bà cũng mong bên người có nhều người góp ý một chút, đừng để cho bà một người luống cuống.
Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa là không trông cậy được rồi, người có thể góp ý cho mẹ Lâm chỉ còn một mình Trần Ái Ân thôi.
Nhưng Trần Ái Ân lại tham gia thi đại học, vạn nhất cô thi đậu, bà sao có thể thiếu đạo đức mà không cho Trần Ái Ân đi học được.
Trong nhà có được một sinh viên, phải nói là tổ tiên hiển linh cũng không khoa trương đâu.
Cho nên, thừa dịp con dâu còn ở nhà, phải nhanh nhanh tìm đối tượng cho con gái mới được, miễn cho đến lúc đó bà cái gì cũng không quyết được, lại lỡ tuyển phải đứa con rể không tốt cho con gái bà.
Lâm Tiểu Muội ngượng ngùng mà đỏ mặt: “Mẹ, thời điểm tới thì con cũng sẽ mang một người về cho mẹ mà.”
Mẹ Lâm: “Mẹ là muốn để chị dâu con giúp con nhìn thử. Chị dâu con coi trọng anh hai con, chứng tỏ là mắt nhìn người của chị dâu con tốt, hiểu chưa?”
Uống xong chén canh nóng, Trần Ái Ân thấy hết chỗ nói rồi. Mẹ chồng cô rốt cuộc là muốn khen cô có mắt nhìn người hay là ở khen chính bà sinh được một người con trai tốt đây?
Lâm Tiểu Muội cười: “Mẹ, lời này mẹ nói quá có trình độ. Không vội đâu. Hơn nữa, con nhất định sẽ đem về nhà mà. Đến lúc đó, nhờ chị dâu kiểm tra giúp em.”
Mẹ Lâm: “… Được rồi, vậy con có thể cho mẹ một mốc thời gian đại khái không? Đừng có dây dưa rồi lại kéo ra một năm nữa đấy.”