Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178.

Chương 178. - Chương 178. -

Lâm Tiểu Muội bảo đảm: “Sẽ không đâu. Không phải mẹ thường nói với người ta, có con gái thì nhất định sẽ có con rể sao? Mẹ, sao mẹ chỉ biết khuyên người ta mà không tự khuyên chính mình thế?”

“Bởi vì tôi là mẹ cô chứ sao!”

Một buổi tối này, bởi vì Trần Ái Ân và Lâm Tiểu Muội trở về mà trở nên cực kỳ náo nhiệt, thường thường truyền ra tiếng cười rộn rã. Triệu Mỹ Hoa nghe thấy lại tức giận: “Cười lớn tiếng như vậy, có biết là làm phiền đến người khác không? Kiến Cường, Đại Bảo là con của chúng ta hay là con cả Trần Ái Ân thế? Sao anh lại để bọn nó ở luôn nhà mẹ anh mà không gọi bọn nó về?”

Lúc ăn cơm, Triệu Mỹ Hoa chỉ có thể mặt đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiến Cường. Cả một thời gian dài như vậy, chị ta cảm thấy chính mình chịu không nổi.

Chị ta nhớ con trai, chị ta nhớ con gái!

Lâm Kiến Cường: “Kêu về làm gì? Cô cũng đâu biết dạy con. Khó được bây giờ mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh, cũng tình nguyện giúp chúng ta dạy bọn nó. Để bọn Đại Bảo ở nhà bà nội thì làm sao?”

Chờ đứa con đầu lòng trong bụng Trần Ái Ân được sinh, mẹ hắn nhất định sẽ thiên vị nó như đã thiên vị Lâm Kiến Quốc vậy.

Lúc ấy, mấy đứa nhỏ Đại Bảo chỉ có thể đứng sang một bên thôi.

Thừa dịp đứa nhỏ này còn chưa được sinh ra, hắn muốn để ba đứa con mình tiếp xúc với mẹ hắn nhiều hơn. Không phải nói tình cảm đều là do gần gũi mà ra à?

Chờ cho tình cảm của mẹ hắn và ba đứa Đại Bảo thân thiết rồi, cho dù đứa bé trong bụng Trần Ái Ân có sinh ra thì một đứa nhỏ còn bú sữa sao có thể cướp lấy bà nội từ tay ba đứa bé đã lớn tướng nhà hắn được.

Triệu Mỹ Hoa: “Cái gì anh cũng muốn so với Lâm Kiến Quốc. Vợ Lâm Kiến Quốc đi thi đại học rồi, anh có phải ghét bỏ tôi không có văn hóa, chướng mắt tôi, cho nên mới đem ba đứa nhỏ Đại Bảo gửi chỗ mẹ anh không? Lâm Kiến Cường, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh có ý gì khác với Trần Ái Ân không? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu. Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc là bộ đội, có súng bên người đấy, anh muốn ăn đạn đấy à!”

Lâm Kiến Cường thiếu chút nữa đã tát cho Triệu Mỹ Hoa một phát rồi: “Cô là muốn Lâm Kiến đánh chết tôi để cô được làm quả phụ tái giá đúng không? Nếu tôi có ý nghĩ như cô nói, tôi sẽ bị thiên lôi đánh xuống, sau này không có con cái dưỡng già. Triệu Mỹ Hoa, nếu cô không muốn sống như bây giờ nữa, được thôi. Cô không cần phải chờ làm quả phụ mới có thể tái giá, hai ta trực tiếp đi đến chỗ đại đội trưởng, đánh một cái báo cáo ly hôn là được.”

Nhìn thấy Lâm Kiến Cường là nói nghiêm túc, không hề có chút chột dạ nào, Triệu Mỹ Hoa liền nhận sai trước: “Kiến Cường, anh đừng nóng giận. Em không phải là vì lo lắng anh cái gì cũng muốn so với Lâm Kiến Quốc hay sao? Kiến Cường, em sẽ yên ổn sống mà. Anh không thích em về nhà mẹ đẻ, em cũng ít đi rồi. Em… em từ nhỏ đã không đọc nổi sách rồi, anh kêu em làm gì đều được, chỉ có cái này là không được.”

Triệu Mỹ Hoa đã thử qua rồi, cho dù chỉ giả bộ cầm cuốn sách xem, ra vẻ như mình rất có văn hóa thôi thì mới ngồi không được mười phút, Triệu Mỹ Hoa liền mệt không chịu nổi rồi. Cầm cuốn sách, nhìn chữ ở trên đó thôi là Triệu Mỹ Hoa đã mệt rã rời.

Chờ đến khi Lâm Kiến Cường thật sự nhớ tới chuyện này, muốn chị ta học theo Trần Ái Ân, còn không bằng chị ta đánh đòn phủ đầu, chủ động xuất kích.

Thế nhưng, thấy Lâm Kiến Cường tức giận như vậy thì Triệu Mỹ Hoa mới biết được, chị ta làm vậy chẳng khác nào binh hành hiểm chiêu, thiếu chút nữa đã tiễn mình đi luôn rồi.

Lâm Kiến Cường: “Hai ta kết hôn mười năm, cô đến một chữ ‘mễ’ đều không viết được đầy đủ, tôi có thể trông cậy vào cô đi thi đại học ư? Cô ngốc hay là tôi khờ? Cho dù muốn so cái này, tôi cũng không đến mức coi trọng vợ của Lâm Kiến Quốc, còn không bằng cùng cô ly hôn, lại cưới một người biết chữ có văn hóa.”

Nhưng Lâm Kiến Cường cũng biết, hắn không phải là Lâm Kiến Quốc, không có điều kiện như vậy, ly hôn lại muốn kết hôn cũng không dễ dàng.

Hắn và Triệu Mỹ Hoa cũng đã có ba đứa con rồi. Hai người nếu thật sự ly hôn, con cũng phải theo hắn mới được. Kiếm đâu ra cô gái có văn hóa lại đồng ý gả cho một người đàn ông đã ly hôn còn mang theo ba đứa con dại như hắn?

Bởi vậy, Lâm Kiến Cường nghĩ cũng lười nghĩ, cảm thấy đời này cứ như vậy thôi. Nồi nào úp vung nấy, một nông dân chỉ biết làm ruộng như hắn, cũng chỉ có thể xứng với người thất học như Triệu Mỹ Hoa thôi.

Trần Ái Ân có thể thi đậu đại học hay không, hắn không biết.

Thế nhưng, Trần Ái Ân rất có hiểu biết thì Đại Bảo đã nói cho hắn rồi.

Một Trần Ái Ân có văn hóa xứng với anh lính Lâm Kiến Quốc, không có gì không đúng, rất bình thường.

Triệu Mỹ Hoa lấy lòng mà nhìn Lâm Kiến Cường: “Kiến Cường, anh hẳn là sẽ không ly hôn với em đâu ha?”

“Chỉ cần cô đừng ầm ĩ với tôi, trông ba đứa nhỏ cho tốt, bớt về nhà mẹ đẻ thì tôi sẽ không ly hôn. Triệu Mỹ Hoa, cô phải nhớ kỹ. Cô rời khỏi tôi, nhất định sẽ tìm không ra một người nào tốt hơn tôi đâu. Tôi bỏ cô, tôi có một đứa em trai làm doanh trưởng, cưới thanh niên trí thức là không có khả năng, nhưng cô tin hay không thì tùy, tôi quay đầu lại vẫn có thể cưới một cô gái thanh thanh bạch bạch mà về?”

Bình Luận (0)
Comment