Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 179 - Chương 179.

Chương 179. - Chương 179. -

Triệu Mỹ Hoa: “Tin, em tin. Kiến Cường, em không ly hôn đâu.”

“Vậy cô còn làm loạn nữa không?”

“Không làm loạn nữa. Anh nói đúng, thừa dịp mẹ có khỏe, để mẹ trông giúp mấy đứa Đại Bảo nhiều một chút. Ba đứa bọn nó rất lì lợm, em quản chúng nó cũng rất mệt. Bọn nó không ở bên người, em cũng vừa lúc có thể nghỉ ngơi một chút.” Lời này, Triệu Mỹ Hoa nói chẳng chút thật lòng.

Chị ta thà rằng mình mệt một chút, khổ một chút, cũng hy vọng con cái có thể ở bên người.

Thời gian đầu, Triệu Mỹ Hoa thật đúng là cảm giác chính mình nhẹ nhàng không ít. Nhưng càng về sau, trong lòng chị ta lại càng hụt hẫng, chị ta thật sự cảm thấy, con trai con gái mình đều bị mẹ Lâm và Trần Ái Ân cướp mất rồi. Chị ta vừa ghen tị lại vừa hoảng loạn.

Bị Lâm Kiến Cường dọa một hồi, mấy ngày kế tiếp, Triệu Mỹ Hoa thật sự rất an phận, cũng không hề đi tìm Trần Ái Ân gây chuyện, khiến cho Trần Ái Ân đã chuẩn bị tinh thần chiến một trận rất không được tự nhiên.

Trần Ái Ân nhìn về hướng nhà Lâm Kiến Cường mà nghĩ: Mặt trời sắp mọc đằng tây rồi sao? Cô còn tưởng chuyện mình tham gia thi đại học sẽ khiến cho Triệu Mỹ Hoa mỗi ngày chạy tới cửa tới châm chọc mỉa mai, nói cho cô biết, thi đại học cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Lâm Đại Bảo: “Thím nhỏ, thím cứ nhìn về phía nhà cháu làm gì thế?”

Trần Ái Ân: “Đại Bảo à, có phải mẹ cháu thân thể không thoải mái không? Hai ngày nay mẹ cháu có tới thăm bọn cháu không?” An phận đến đáng sợ.

Lâm Đại Bảo viết xong một chữ cuối cùng, đem sách bài tập cất đi: “Mẹ cháu mà như thế này thì nhất định là lại bị ba cháu xử lý rồi.”

Trần Ái Ân: “…Bị ba cháu xử lý?” Nghe được lời này, cô nên cảm thấy Lâm Kiến Cường thật đáng sợ hay là Lâm Đại Bảo thật đáng sợ đây? Thằng bé mới bao lớn chứ, còn chưa được mười tuổi nữa, vậy mà cứ mở miệng là lại nói chuyện già dặn như người lớn là sao?

“Đại Bảo, cháu biết không? Thím nhỏ chẳng phục ai, chỉ phục cháu thôi đấy.”

“Phục cháu làm gì?”

Trần Ái Ân cho Lâm Đại Bảo một ánh mắt bội phục không thôi, muốn thằng bé tự mình hiểu ngầm. Lâm Đại Bảo nhíu nhíu lông mày, thím nhỏ đây là có ý gì?

--------------

“Thế nào, đứa bé có quấy em không, có ngoan không?” Lâm Kiến Quốc nhận được điện thoại của Trần Ái Ân thì cực kỳ vui vẻ, giọng nói đều ôn nhu hơn rất nhiều so với ngày thường, “Anh cũng đoán hẳn là em đã thi đại học xong rồi, thế mà lại để em gọi điện thoại trước cho anh.”

“Ai gọi điện trước thì có liên quan gì, trong lòng anh có mẹ con em mới là quan trọng nhất.” Trần Ái Ân vuốt bụng mình, vẻ mặt hạnh phúc.

Lâm Kiến Quốc: “Có chứ, đều chứa đầy luôn.”

“Ôi chào, Lâm doanh trưởng nhà ta cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt cơ đấy, ai dạy anh?” Lúc còn chưa kết hôn cũng chưa từng thấy Lâm Kiến Quốc dỗ dành cô như vậy bao giờ.

Lâm Kiến Quốc nói, dỗ dành bằng mấy lời dễ nghe còn không bằng vì cô mà làm chuyện tốt người thật việc thật.

Lâm Kiến Quốc: “Không ai dạy cả, nhưng nếu em thích nghe anh nói thì anh có thể chăm chỉ học tập.” Học nhiều một chút cũng không sao.

“Thích chứ.” Làm gì có người phụ nữ nào không thích nghe lời ngọt ngào, “Anh có thể dỗ em bao lâu? Có phải là chờ đứa bé trong bụng em sinh ra rồi, anh liền không cần dỗ em nữa đúng không? Hay là nói, bây giờ anh tốt với em như vậy, em nói gì anh nghe nấy đều là vì đứa bé trong bụng em thôi?”

Đối mặt với nhiều vấn đề như vậy của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc vẫn bình tĩnh.

Hách chính ủy nói rồi, phụ nữ mang thai rất đa nghi, hơn nữa tính tình cũng không được tốt lắm. Càng là những lúc như vậy, anh càng phải dỗ dành cho tốt: “Làm sao có thể. Với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất.”

“Vậy con của chúng ta thì sao, anh không thích em sinh con cho anh à?”

“Thích, thích em nhất, thích đứa bé và Dương Dương nhì. Còn mẹ, Tiểu Muội,... bọn họ thì thích thứ ba.”

Lúc nói những lời này, Lâm Kiến Quốc đều nói lắp, hiển nhiên là do anh không quen nói những lời tâm tình sến súa này.

Trần Ái Ân bây giờ mới tắt lửa: “Em sinh con xong rồi, anh còn dỗ dành em như vậy không?”

Phụ nữ lúc chưa kết hôn thì là công chúa, mang thai mười tháng là Hoàng Hậu, sinh con xong chính là nô lệ trong nhà.

Những lời nói như vậy, Trần Ái Ân nghe được nhiều, trong lòng cô dĩ nhiên cũng thập phần bài xích. Lúc này đối mặt với Lâm Kiến Quốc, tất nhiên Trần Ái Ân sẽ đem những lo lắng, bức bối trong lòng phát tiết ra với anh rồi: “Anh nói đi!”

Ở đầu bên kia điện thoại, mặt Lâm Kiến Quốc cũng đều đỏ cả rồi, nhưng anh vẫn rất trịnh trọng mà nói với cô: “Dỗ chứ, sẽ dỗ dành em cả đời!”

“Thật sự?”

“Anh dùng danh nghĩa quân nhân cam đoan với em!”

Trần Ái Ân sau khi được dỗ dành tốt thì lại cảm thấy ngượng ngùng: “Kiến Quốc, anh có cảm thấy, sau khi em mang thai thì tính tình trở nên khó chịu không?” Vừa rồi cô cực kỳ ngang ngược, không hiểu lý lẽ, thế mà Lâm Kiến Quốc có thể chịu được cô.

“Đó cũng là phản ứng bình thường thôi. Em mang thai chắc chắn rất vất vả. Anh đã không thể cùng em chia sẻ, lại còn không thể ở cạnh chăm sóc em nữa chứ. Ái Ân, vất vả cho em rồi.”

Lâm Kiến Quốc thời thời khắc khắc ghi nhớ quân tẩu không dễ làm. Từ thời điểm nhận định Trần Ái Ân sẽ thành bạn đời của anh, Lâm Kiến Quốc đã tự nói với mình rằng anh nhất định phải đối xử tốt với Trần Ái Ân, tốt đến mức khiến cô cảm thấy, đời này, việc khiến cô không hối hận nhất chính là đã gả cho anh.

Bình Luận (0)
Comment