Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 180 - Chương 180.

Chương 180. - Chương 180. -

Trần Ái Ân bị ngọt đến ê cả răng: “Cũng, cũng không phải vất vả đến vậy. Mẹ, mẹ và Tiểu Muội vẫn luôn chăm sóc em, hai người họ cũng rất vất vả.”

Lâm Kiến Quốc cười: “Đó là bởi vì em tốt, cho nên mẹ và Tiểu Muội mới càng tốt với em hơn. Ái Ân, anh rất vui vì người anh cưới là em.”

Trần Ái Ân che mặt, lại tiếp ngọt ngào thế này nữa thì cô sợ mình sẽ sâu răng mất thôi. Hơn nữa hôm nay nói nhiều lời hay như vậy, Lâm Kiến Quốc không sợ về sau sẽ nghèo từ hết vốn không biết nói gì à?

Tâm tình thư thái, Trần Ái Ân trở nên dễ nói chuyện: “Kiến Quốc, bây giờ chắc anh bận lắm nhỉ? Em không quấy rầy anh nữa, lần sau chúng ta lại tán gẫu nha.”

“Được.” Lâm Kiến Quốc đúng là rất bận, hiện tại trên đỉnh đầu còn treo có một phần việc chưa làm xong đây này.

Vui rạo rực mà treo điện thoại, Trần Ái Ân e thẹn trở về Lâm gia: “Mẹ, con vừa gọi điện thoại cho Kiến Quốc ạ.”

Mẹ Lâm: “Ừ, cùng Kiến Quốc thông báo một tiếng, miễn cho nó vì chuyện của con dễ dàng phân tâm. Ái Ân, thái độ Kiến Quốc với con có tốt không?”

“Tốt ạ.” Cực kỳ tốt ấy.

“Vậy thì còn được, nếu thái độ với con không tốt thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó.” Lớn bụng còn tham gia thi đại học, bà còn thay Ái Ân cảm thấy vất vả nữa là.

Mẹ Lâm mỗi ngày quan sát Trần Ái Ân, cảm thấy Lâm Đại Bảo có một câu nói rất đúng, Trần Ái Ân cũng chỉ có vụng là lớn lên, những chỗ khác trên người thế mà chẳng hề thấy béo lên, vẫn như lúc mới gả đến đây, thon thon gầy gầy.

Vì chuyện này mà mẹ Lâm sốt ruột vô cùng.

Chẳng trách dù bà đã sinh đến ba đứa con nhưng vẫn không phát hiện ra con dâu mình có thai. Ái Ân vẫn gầy ốm như cũ, nếu không phải bụng nổi lên thì ai có thể nhìn ra được Ái Ân có thai chứ?

“Ái Ân à, mẹ hầm canh gà cho con uống nhé, uống nhiều canh một chút, bổ.”

Con dâu mang thai mãi không mập lên, mẹ Lâm muốn phát sầu luôn, bà phải làm thế nào mới có thể làm con dâu bà mượt mà hơn một chút đây?

Trần Ái Ân không cự tuyệt: “Vậy vất vả mẹ rồi.” Cô có thể ăn canh, còn thịt gà gì đó, mẹ chồng và bốn đứa nhỏ đều có thể ăn.

Xoa bóp cánh tay mảnh dẻ của mình, Trần Ái Ân hoàn toàn hiểu mẹ chồng cô lại lo lắng như vậy. Không biết là do cô đưa tới hay là nguyên chủ cũng giống cô, đều là thể chất ăn không mập.

May mắn bụng vẫn luôn to lên. Thực ra, cô cũng có chút lo lắng, mình gầy như vậy không biết có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé trong bụng không nữa.

Sau khi mẹ chồng nàng dâu đã thương lượng tốt, mẹ Lâm liền cuốn tay áo giết luôn một con gà mái già.

Lâm Tiểu Hoa vừa thấy bà nội giết gà liền ầm ĩ muốn mẹ Lâm làm cho cô bé một cái quả cầu: “Bà nội, cháu muốn quả cầu, cháu muốn quả cầu.”

Mẹ Lâm nghe mà đau đầu, bà dỗ dành cô bé: “Tiểu Hoa nghe lời nào. Lông gà mái làm quả cầu xấu lắm, cũng không đá được đâu, lông không đủ, còn quá ngắn nữa. Nếu cháu muốn quả cầu thì để hôm nào bà nội rút lông gà trống cho cháu rồi giúp cháu làm một quả, được không nào?”

Lâm Tiểu Hoa: “Làm quả cầu cho cháu ạ?”

“Đúng vậy, làm cho cháu. Tiểu Hoa ngoan ngoãn nghe lời nha, hôm nay bà cho cháu ăn thịt gà, hai ngày nữa bà nội lại giúp cháu làm quả cầu, nhé?”

Lâm Tiểu Hoa nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu: “Bà nói rồi nhé, không được thay đổi đâu, gạt người chính là chó con.”

“Bà nội không gạt cháu đâu.”

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, lại thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái đuôi gà trống của Lâm Tiểu Hoa, cái miệng nhỏ của con bé cũng sắp chảy nước miếng luôn rồi, Trần Ái Ân một trận hãi hùng khiếp vía: “Đại Bảo, cháu nhớ chú ý Tiểu Hoa một chút, đừng để con bé đi rút đuôi của gà trống đấy.”

Gà trống cũng không hề dễ chọc, lúc nó mổ vào người cũng rất đau. khởi người tới đặc biệt đau. Lỡ như để nó mổ vào mặt hay mắt của Tiểu Hoa thì không đùa được đâu.

Lâm Đại Bảo nhìn Lâm Tiểu Hoa, nghiêm khắc dặn dò: “Lâm Tiểu Hoa, không được đụng vào gà trống đâu đấy.”

Lâm Tiểu Hoa không đánh đã khai: “Em cứ làm!” Cô bé muốn làm quả cầu xinh xắn bằng lông gà, bà nội cũng đồng ý làm cho nó rồi! Nếu để nó tự mình rút lông gà thì bà nội có thể trực tiếp giúp nó làm một cái luôn.

Lâm Đại Bảo: “Em nếu mà đụng vào lông đuôi gà trống thì thịt gà hôm nay sẽ không có phần của em, không cho em ăn!”

Lâm Tiểu Hoa do dự: “Gà là của bà nội, bà nội cho em ăn rồi.”

Mẹ Lâm vội vàng nói: “Việc này nghe lời anh cháu, Tiểu Hoa không ngoan thì không được ăn thịt gà.”

Lâm Tiểu Hoa méo miệng: “Không sờ thì không sờ, bà nội, đừng quên làm quả cầu cho cháu đó.”

Chính nó tự đi rút lông đuôi gà trống thì không có thịt gà ăn, nhưng ăn thịt gà thì vẫn còn có thể nhận quả cầu bà nội làm, Lâm Tiểu Hoa tưởng tượng một chút rồi rất nhanh đã thỏa hiệp, lựa chọn mấy ngày nữa mới nhận quả cầu vậy.

Lâm Tiểu Hoa đồng ý khiến mẹ Lâm và Trần Ái Ân đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Với mấy đứa nhỏ cỡ tuổi Lâm Tiểu Hoa, đúng là không thể lơ là được.

Nghĩ đến Lâm Tiểu Hoa “tương lai”, Trần Ái Ân gọi Lâm Tiểu Hoa đến bên người: “Tiểu Hoa, lông gà trống rất đẹp hả cháu?”

“Đẹp!” Cho nên làm thành quả cầu chắc chắn sẽ là quả cầu đẹp nhất.

“Có phải cháu rất thích không?”

Lâm Tiểu Hoa thành thật gật đầu: “Thích, cháu muốn. Thím nhỏ làm cho cháu ạ?” Nghĩ nghĩ, Lâm Tiểu Hoa cười tươi lấy lòng với Trần Ái Ân.

Trần Ái Ân: “Nhưng gà trống sẽ mổ người.” “Mổ người? Đau lắm đau lắm.” Lâm Tiểu Hoa co rụt cả người, giấu hai bàn tay nhỏ vào trong ngực, điệu bộ đồng cảm như cô bé thực sự bị gà mổ vào tay.

Bình Luận (0)
Comment