Trần Ái Ân cạn lời, sức tưởng tượng của con bé này tốt như vậy, thế mà lúc nãy còn dám nhìn chằm chằm vào đuôi gà trống, dáng vẻ ngo ngoe rục rịch muốn ra tay cơ đấy.
“Vậy cháu còn định tự mình đi rút lông gà trống nữa không?”
Lâm Tiểu Hoa lưu luyến mà nhìn gà trống: “Không thể rút ạ, đẹp thế cơ mà.” Bởi vì đẹp, cho nên nó rất thích, thích thì muốn có thôi.
“Nhưng mà cháu nhìn kỹ đi, mỏ gà trống có phải nhòn nhọn, cứng cứng không. Giống cái kim bà nội cháu dùng để khâu quần áo không?”
Lâm Tiểu Hoa chưa từng bị gà trống mổ bao giờ, nhưng bởi vì tò mò, đã từng lấy trộm kim của mẹ Lâm chơi, bị kim đâm chảy máu, khóc rất lâu mới chịu nín.
Lâm Tiểu Hoa run rẩy một chút, lúc này nó đối cảm giác “đau” càng thêm khắc sâu: “Giống!”
Trần Ái Ân: “Cho nên ấy, dù cháu có thích, cũng không thể chạm vào, bởi vì mỏ gà trống vừa nhọn vừa cứng, mổ vào người sẽ rất rất đau, còn chảy máu nữa đấy.”
“Thích, nhưng không thể muốn?”
Trần Ái Ân: “Cháu thích thứ này quá nguy hiểm, sẽ làm cháu bị đau, bị chảy máu. Vậy thì không thể muốn có nó được.”
Tựa như những người đàn ông đã kết hôn kia, nhìn qua so với đám thanh niên trẻ sẽ càng biết cách lấy lòng phụ nữ, có tiền lại biết chiều chuộng, nhưng loại đàn ông này không thể đụng vào, sẽ làm Lâm Tiểu Hoa thương tâm, đổ lệ.
Có lẽ so sánh như vậy cũng không như thế nào thỏa đáng, nhưng cô chính là muốn cho Tiểu Hoa biết, không phải cứ cảm thấy cái gì tốt là nhất định đều phải có cho bằng được.
Tiểu Hoa suy xét tới lui, món đồ mà nó thích cũng có thể làm nó đau, vậy thì những món đồ có thể làm nó bị thương, dù thích cũng không thể chạm vào, càng không thể muốn có.
Cũng may Lâm Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, vẫn còn dễ dạy.
Tiểu Hoa sợ đau, cũng sợ chảy máu. Trần Ái Ân vừa nói vậy, đừng bảo là tự mình đi rút lông gà trống, bây giờ con bé thấy gà trống còn tự mình đi đường vòng, sợ gà trống tới “cắn” nó một cái ấy chứ.
Rõ ràng, hiệu quả giáo dục của Trần Ái Ân lúc này đây vẫn là rất không tồi.
Từ đây, trong lòng Lâm Tiểu Hoa đúng là đã để lại một cái ấn tượng: Chính mình thích, nhưng sẽ làm tổn thương mình, vậy thì món đồ đó không thể muốn được. Chảy máu, đau lắm.
Thấy Lâm Tiểu Hoa đã nhớ kỹ lời mình nói, Trần Ái Ân cảm thấy coi như lần đầu tiên cô dạy dỗ Lâm Tiểu Hoa cũng không tính là thất bại.
Tham gia xong thi đại học, Trần Ái Ân thấy mình khá rảnh, chắc cũng nên đi bệnh viện trong thành phố kiểm tra một chuyến, xem đứa bé trong bụng thế nào rồi.
----
Cuối thập niên 70, điều kiện khám chữa bệnh tuy vẫn còn lạc hậu, nhưng kiểm tra thai cơ bản thì vẫn có.
“Đứa bé trong bụng em hẳn là đã 30 tuần tuổi, đứa bé phát dục rất khá. Em dự định sinh ở nông thôn hay là tới bệnh viện sinh?”
“Tới bệnh viện sinh ạ.” Cho yên tâm.
Bác sĩ: “Được, vậy khi thai được khoảng 40 tuần tuổi em nên chú ý một chút. Đúng rồi, người nhà của em đâu, chỉ một mình em tới thôi sao? Là con trong giá thú chứ?”
Trần Ái Ân cạn lời: “Là con trong giá thú, chồng em là quân nhân, ở bộ đội, cho nên không đưa em đi được. Trong nhà trẻ nhỏ cũng nhiều, mẹ chồng đi theo không tiện, nên chỉ có một mình em đến đây kiểm tra thôi.” Cô nhớ rõ mình có ghi là đã kết hôn rồi mà.
Nữ bác sĩ sắc mặt lập tức tốt lên: “Thì ra chồng em là quân nhân, làm quân tẩu đúng là không dễ dàng, vất vả cho em rồi.”
Không trách nữ bác sĩ phản ứng mạnh như vậy, gần đây có một số lớn thanh niên trí thức trở lại thành phố, vậy nên những tính huống như vậy vẫn thường phát sinh, bệnh viện rất loạn. Có tới phá thai, có tới làm kiểm tra xác định số tháng của đứa con trong bụng để chứng minh con mình quả thật là của đối tượng kết hôn - thanh niên tri thức kia.
Những người này phần lớn đều có một điểm giống nhau, một bên là thanh niên trí thức, một bên là nông dân căn chính miêu hồng.
Dân quê kết hôn không thịnh hành đi lấy giấy chứng nhận mà chỉ bày tiệc rượu mời hàng xớm láng giềng là coi như đã thành vợ thành chồng.
Nhưng loại vợ chồng này trên phương diện pháp luật lại không được sự bảo hộ của nhà nước, một khi bên thanh niên trí thức kia muốn về lại thành phố, không phải sẽ phát sinh không ít chuyện đáng chê cười sao?
Nhìn những tình huống như thế quá nhiều, bác sĩ khó tránh khỏi có chút dị ứng.
“Đều vất vả, ai cũng không dễ dàng, quan trọng là vì nhân dân phục vụ.” Trần Ái Ân cũng không cùng nữ bác sĩ so đo, “Bác sĩ, nếu không còn chuyện gì khác thì em về trước?” Cô chỉ muốn biết đứa bé trong bụng mình có khỏe mạnh không, có vấn đề gì không mà thôi.
“Được.”
Thời buổi này hầu hết phụ nữ mang thai đều không tới bệnh viện kiểm tra, người chủ động trước khi sinh đến đây một lần như Trần Ái Ân, đã xem như là người rất có ý thức ở phương diện này rồi.
Rốt cuộc thì cũng là quân tẩu, hiểu biết quả nhiên nhiều hơn người thường.
----
“Ái Ân, thế nào rồi hả con? Bác sĩ nói con và đứa bé có khỏe không?”
Trần Ái Ân vừa về đến nhà, mẹ Lâm liền rót cho cô một ly nước ấm, để cô uống cho ấm người: “Có đói bụng không, mẹ làm gì cho con ăn nhé? Con muốn ăn gì nào?”
Trần Ái Ân: “Mẹ, con muốn ăn mì sợi.” “Được, mẹ làm cho con, nguyên liệu đều có sẵn cả rồi.”
Mẹ Lâm tay chân nhanh nhẹn mà đem thịt thái xào qua, lại lấy mỳ luộc kĩ, cho ra tô, lại rưới nước sốt và thịt xào lên trên tô mì, lúc này tô mì trộn thịt xào lăn đã hoàn thành.
Một chén mì thịt xuống bụng, Trần Ái Ân cảm thấy cả người ấm áp khoan khoái: “Bác sĩ nói con và đứa bé đều tốt, mẹ đừng lo lắng. Chốc nữa con sẽ gọi điện báo tin cho Kiến Quốc để anh ấy yên tâm.”