Từ trước khi thi đại học, Lâm Kiến Quốc đã sớm thúc giục Trần Ái Ân đi bệnh viện kiểm tra một chuyến rồi, nhưng cô cứ chần chừ kéo dài mãi đến tận bây giờ mới đi.
Mẹ Lâm: “Mẹ đi cho. Giờ trời vừa lạnh, đường lại trơn, con ở yên trong nhà đợi cho mẹ. Nếu không phải hôm nay Tiểu Muội xin nghỉ mà không được, mẹ sao có thể yên tâm để con một thân một mình đi kiểm tra được chứ.”
Trần Ái Ân còn chưa về, lòng mẹ Lâm vẫn còn không yên được: “Lần sau ấy à, dù con có nói gì thì mẹ cũng phải cùng đi với con. Cùng lắm thì để ba đứa nhỏ Đại Bảo về lại nhà bọn nó, mẹ ôm Dương Dương theo là có thể đi cùng rồi.”
“Được ạ, lần sau mẹ đi với con nhé.”
Lần sau nếu có đi thì cũng là đến lúc cô sắp sinh rồi, bên người không có ai chăm sóc là không được.
Mẹ Lâm chạy đến nhà đại đội trưởng gọi điện thoại báo bình an cho Lâm Kiến Quốc: “Ái Ân và đứa bé đều rất tốt, Dương Dương cũng cao lên không ít. Con ở bộ đội cứ yên tâm công tác, đừng vì chuyện trong nhà mà nhọc lòng, biết chưa?”
Lâm Kiến Quốc: “Con biết rồi. Mẹ, vất vả cho mẹ và Ái Ân.” Trừ bỏ những lời này, Lâm Kiến Quốc cũng không biết nói gì hơn.
Mẹ Lâm: “Mẹ không vất vả, vất vả chính là Ái Ân. Con bé lớn bụng, con lại còn không ở bên người chăm sóc nó. Kiến Quốc, con phải nhớ cho kỹ cái tốt của Ái Ân, không thể làm chuyện có lỗi với con bé đâu đấy, rõ chưa hả?”
Lâm Kiến Quốc: “… Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Tạo nghiệt chứ còn gì nữa, nhà nước vừa sửa đổi chính sách thì ở các công xã có bao nhiêu thanh niên trí thức đều làm ầm ĩ đòi ly để về lại thành phố đấy thôi. Mới còn là đối tượng kết hôn thì không nói đi, có những người đã kết hôn có con rồi cũng đòi bỏ. Mấy người đó đi rồi thì người bị bỏ lại và mấy đứa bé phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, cái đám thanh niên trí thức mới bỏ về thành kia thế mà bị người ta phát hiện là đã lại kết hôn với người khác rồi đó!”
Mẹ Lâm nói chuyện mà trán vẫn luôn nhăn tít: “Kiến Quốc, nhà chúng ta cũng không thể có loại người vô lương tâm như vậy được. Chị dâu con như thế kia mà anh cả con còn thương không bỏ, không chấp nhặt với chị dâu con. Con không thể thua anh con về mặt này được.”
Lâm Kiến Quốc: “Mẹ, có phải có ai nói bậy gì với mẹ không?”
Mẹ Lâm: “… Chị dâu con nói, bộ đội có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đều là nữ binh trong đoàn văn công, có thể múa còn có thể hát…” Nào là nữ binh và quân nhân sẽ có đề tài chung, cơ hội tiếp xúc tương đối nhiều, càng nói càng khiến mẹ Lâm trong lòng không yên.
Lâm Kiến Quốc ánh mắt lạnh lùng: “Mẹ, chị dâu nói có thể nghe sao? Con đã kết hôn rồi, nữ binh đoàn văn công như thế nào thì có liên quan gì đến con đâu. Con cùng những người đó không có tiếp xúc. Mẹ, Ái Ân không nghe được mấy lời này chứ?”
Mẹ Lâm lắc đầu: “Không nghe được, lúc mẹ Đại Bảo nói những lời này thì Ái Ân còn đang ở trong thành phố tham gia thi đại học.”
Chờ Trần Ái Ân đi thi về, mẹ Lâm cũng là đem mấy lời nói này của Triệu Mỹ Hoa giấu kín mít rồi, không lộ chút tiếng gió nào trước mặt cô cả.
Bà biết, những lời này không thể để Trần Ái Ân nghe thấy được.
Lâm Kiến Quốc: “Vậy là tốt rồi. Mẹ, ba đứa nhỏ Đại Bảo ở nhà ta, con không hề có ý kiến gì. Nhưng chị dâu thì kêu chị ta ít lui tới đi.” Tới cũng không kiếm ra được chuyện tốt lành gì.
Mẹ Lâm thở dài: “Nó muốn tới, mẹ có thể ngăn được sao? Nó ấy à, chỉ có anh cả con mới quản được thôi.”
Lúc trước, khi Triệu Mỹ Hoa được gả cho Lâm Kiến Cường, ai cũng bảo Triệu Mỹ Hoa có phúc khí, gả được chỗ tốt. Thế nhưng, sau khi trong thôn có cô gái được gả cho thanh niên trí thức thì người ta lại bảo, thực ra Triệu Mỹ Hoa cũng không phải là được gả tốt đến thế đâu. Nhất là khi Trần Ái Ân gả cho Lâm Kiến Quốc, lập tức lên làm doanh trưởng phu nhân, theo lời những người trong đội sản xuất thì Trần Ái Ân mới là người phụ nữ có phúc khí nhất.
Đều là gả đến nhà họ Lâm, lại còn là gả cho hai anh em, Triệu Mỹ Hoa thế mà lại kém xa Trần Ái Ân.
Cô gái gả cho thanh niên trí thức, vốn được cho là gả tốt hơn Triệu Mỹ Hoa vừa bị người ta bỏ rơi, xúi quẩy rồi. Nếu mà Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc cũng lại xảy ra vấn đề gì thì chẳng phải Triệu Mỹ Hoa sẽ lại thành người gả tốt nhất, có phúc khí nhất trong miệng mọi người ư?
Trong lòng Triệu Mỹ Hoa mong mỏi tình cảm phu thê Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân xứt mẻ đến thế nào cũng không khó đoán. Mẹ Lâm biết tâm tư này của Triệu Mỹ Hoa, nhưng bà làm sao có thể nói với Lâm Kiến Quốc được. Lỡ như Lâm Kiến Quốc tức điên lên, lại gây chuyện khiến cho tình cảm anh em với Lâm Kiến Cường vốn đã không tốt còn kém đi thì bà biết làm thế nào.”
“Đúng rồi, Ái Ân cũng đã thi xong được một thời gian rồi, kết quả thi khi nào mới có hả con? Ái Ân thì không nói gì chứ mẹ lo thay con bé quá, đêm ngủ cũng không yên.” Có đôi khi, mẹ Lâm còn không rõ người tham gia thi đại học là con dâu bà hay là bà nữa.
Lâm Kiến Quốc: “Lần này không có hệ thống công bố thành tích thí sinh, nghe nói là trường học sẽ trực tiếp phát thư thông báo trúng tuyển đến tận nhà.”
“Như vậy à, thế thư báo của Ái Ân thì khi nào đến?” “Chắc là trước khi sang năm mới.” Lâm Kiến Quốc chỉ có thể nói được thời gian đại khái thôi. Dù sao anh cũng không phải người trong bộ giáo dục, mấy tin tức này cũng là Hách chính ủy nói cho anh cả.
“Mẹ, Ái Ân mà nhận được thư báo thì nhớ rõ…”
“Gọi điện thoại liền cho con. Lời này còn cần con nói à?” Mẹ Lâm ngại Lâm Kiến Quốc phiền, “Không nói với con nữa, gọi điện thoại tốn kém lắm, mẹ về nhà chăm sóc Ái Ân đây.”
“…”