Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 183 - Chương 183.

Chương 183. - Chương 183. -

Trần Ái Ân cũng không biết rằng chồng mình bị mẹ chồng ghét bỏ, Mẹ Lâm vừa về đến nhà đã đem chyện thư báo nói cho Trần Ái Ân: “Ái Ân à, con đừng gấp, tết cũng chẳng mấy ngày là đến, thư báo của con chắc sắp tới rồi.”

“Mẹ, con không gấp, mẹ cũng đừng lo quá.”

“Không có gì, mẹ chủ yếu là lo lắng thay con thôi.”

Từ khi biết được chuyện này, mẹ Lâm thường thường chạy đến giao lộ đầu thôn nhìn xem có người đưa thư nào đi qua hay không.

Chuyện cũng thực không khéo, mẹ Lâm mỗi ngày ngồi canh thì không gặp. Hôm nay trong nhà muốn làm bánh mật, cốm gạo, kẹo đường thì thư báo mẹ Lâm vẫn mong chờ lại tới.

Người đưa thư cưỡi xe đạp, trước giang xe và yên sau đều để một cái túi lớn màu xanh lục: “Xin hỏi trong nhà có người không, có thư gửi đến.”

Người đưa thư thanh âm không nhỏ, nhưng sau khi hô hai tiếng, trong phòng đều không hề có tiếng đạp lời vọng ra.

Triệu Mỹ Hoa duỗi eo lười biếng, đi lại gần hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi đưa thư.” Người đưa thư chỉ lên mũ mình: “Chị là người trong nhà này à?”

Triệu Mỹ Hoa vừa định phủ nhận, thì đảo mắt trả lời: “Cậu tới đưa thư cho Trần Ái Ân sao?”

“Đúng vậy, chị là Trần Ái Ân đồng chí à?” Người đưa thư cười, “Chúc mừng chị, đây hình như là thư thông báo trúng tuyển đại học. Chị gái à, chị là sinh viên rồi đấy.”

Triệu Mỹ Hoa: “…” Giấy báo trúng tuyển đại học? Chẳng lẽ Trần Ái Ân thật sự thi đậu ư?

“Đồng chí, lắm miệng hỏi một câu, vùng này của tôi có bao nhiêu người thi đậu đại học?”

“Không biết có phải do tôi đưa ít thư không mà qua tay tôi thì chị là bức đầu tiên đấy!” Để anh ta gặp được một sinh viên, thực sự là rất có mặt mũi.

Triệu Mỹ Hoa ha hả cười gượng, nghe xong lời này, chị ta một chút cũng đều không vui nổi: “Cảm ơn cậu nhé, cố ý chạy một chuyến, cậu đưa thư báo cho tôi đi.”

Người đưa thư lấy thư báo ra: “Chị gái à, thư báo đây, chị ký cái tên vào đây cho tôi.”

Tiếp nhận bút từ trong tay người đưa thư, Triệu Mỹ Hoa trợn tròn mắt: “Ký tên gì?”

“Tên của chị đấy.”

“Tên của tôi à.” Không đúng, chị ta đâu thể viết tên mình, “Ấn dấu tay được không?”

Người đưa thư: “Không được, loại thư tín này nhất định phải ký tên. Chị gái à, ký cái tên cũng không mất công mà.”

“…” Triệu Mỹ Hoa siết chặt tay, “Nếu không ký tên thì có phải là không cho nhận thư không?” Vậy sau khi người đưa thư đi rồi thì có còn quay lại đưa thư thêm lần nữa không?

Người đưa thư xấu hổ không thôi: “Chị gái ơi, chỉ ba chữ thôi, chị ký cái đi, tôi còn phải đi nơi khác đưa thư nữa.”

Vốn dĩ đưa thư thông báo trúng tuyển cho sinh viên là việc vinh quang biết bao, nhưng người đưa thư lúc này lại cảm thấy cực kỳ buồn bực.

Ký mỗi cái tên còn dong dong dài dài, sinh viên đều như vậy cả à?

Triệu Mỹ Hoa khẽ cắn môi, nghĩ mình dứt khoát tùy tiện ở trên giấy vẽ bậy vài vòng cho xong. Chị ta chẳng biết mấy chữ, người đưa thư này cũng chưa chắc đã biết nhiều chữ đâu. Tên Trần Ái Ân và chị ta giống nhau, đều là ba chữ. Chị ta chỉ cần tùy tiện vẽ ba cái vòng, gạch thêm vài cái, hẳn là được nhỉ?

Dù sao lúc chị ta xem Đại Bảo viết chữ, làm bài tập cũng chính là viết như vậy cả.

Nhìn đến Triệu Mỹ Hoa rốt cuộc cũng đồng ý ký nhận, người đưa thư đem giấy bút đều đưa cho Triệu Mỹ Hoa.

“Đồng chí, anh là đưa giấy báo trúng tuyển đại học cho nhà tôi sao?”

Ngòi bút Triệu Mỹ Hoa còn chưa có chạm được vào giấy, giọng Lâm Tiểu Muội đột nhiên vang lên từ phía sau lưng hai người, làm Triệu Mỹ Hoa sợ tới mức tim đập bình bịch, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên rồi: “Tiểu Muội, là cô à. Cô đi đường sao lại không phát ra tiếng thế hả? Có biết như thế là dọa người lắm không?”

Lâm Tiểu Muội vẫn nhìn chằm chằm vào người đưa thư: “Chị dâu cả, chị viết gì đấy? Có người gửi đồ cho chị à?”

Triệu Mỹ Hoa: “Là có chút đồ.”

Triệu Mỹ Hoa tròng mắt vẫn luôn đảo tới đảo lui, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Đột nhiên, chị ta đem bút trong tay mình nhét vào tay Lâm Tiểu Muội: “Đây là thư báo của Trần Ái Ân, mẹ và Trần Ái Ân không ở nhà, tôi vốn định ký nhận giúp nhưng tôi lại không biết chữ. Cô biết thì cô giúp Trần Ái Ân ký nhận đi.”

Người đưa thư: “Chị không phải đồng chí Trần Ái Ân à?”

“Tôi là chị dâu của Trần Ái Ân!” Nhìn chị ta như vậy là có ý gì, coi chị ta thành ăn trộm à?

Người đưa thư: “Thế à.” Thì ra là hiểu lầm, “Hỏi một chút, rốt cuộc là ai sẽ ký tên cho tôi đây, giao đơn này xong tôi còn phải đi đưa thư cho người khác nữa.”

Lâm Tiểu Muội: “Tôi ký, Trần Ái Ân là chị dâu nhỏ nhà tôi.”

“Được.” Thấy Lâm Tiểu Muội chẳng những viết tên Trần Ái Ân mà còn ghi rõ tên mình là người nhận thay ở phía dưới, người đưa thư cười ha hả nhận lại giấy, “Chúc mừng chúc mừng, chị dâu cô là sinh viên rồi. Phụ cận quanh đây, phỏng chừng cũng không có vượt quá mười người thi đậu đâu. Chị dâu cô thật lợi hại.”

Nhận được thư thông báo trúng tuyển của Trần Ái Ân, Lâm Tiểu Muội cũng cực kỳ kích động: “Cảm ơn, vất vả anh đến đây một chuyến.”

“Vì nhân dân phục vụ, là việc phải làm.”

Người đưa thư vừa đi, Lâm Tiểu Muội liền không khống chế được mình: “Mẹ, mẹ, mẹ đâu rồi? Chị dâu, chị dâu!”

Về lại nhà mình, Triệu Mỹ Hoa trợn trắng mắt: “Kêu kêu kêu, có cái gì hay ho mà kêu! Hớn hở như vậy làm gì, lại không phải là cô thi đậu đại học.”

Triệu Mỹ Hoa không vui sao có thể ảnh hưởng đến Lâm Tiểu Muội như đang được tiêm máu gà. Lâm Tiểu Muội ngay cả nhà cũng không vào, trực tiếp chạy ra bên ngoài: “Mẹ, mẹ và chị dâu ở đâu?”

Nhìn thấy Lâm Tiểu Muội đã về, người trong đội sản xuất hảo tâm nói cho Lâm Tiểu Muội biết mẹ Lâm đã đi nổ bỏng gạo rồi: “Tiểu Muội à, có chuyện gì mà vui vẻ thế, anh cháu từ bộ đội đã về à? Nếu thế thì năm nay nhà cháu lại đoàn viên rồi nhé.”

Bình Luận (0)
Comment