Lâm Tiểu Muội nói: “Thím Hai, anh cháu không về, là chị dâu cháu thi đậu đại học, người đưa thư vừa mới đem giấy báo trúng tuyển đại học đưa tới. Chị dâu cháu thành sinh viên rồi!”
Thím Hai kinh ngạc, mắt trợn to như mắt bò: “Vợ Kiến Quốc thật sự thi đậu á?”
“Thiên chân vạn xác, chị dâu cháu thi đậu. Lúc nãy đồng chí đưa thư nói với cháu, vùng này cũng chỉ có mười người thi đậu thôi đấy!”
Ngày đó người tham gia thi đại học chen chúc một mảnh, thế mà lại chỉ mười người thi đậu, chị dâu cô lại chính là một trong số đó, đây là chuyện ghê gớm đến thế nào chứ.
Thím Hai: “Vậy cháu nhanh chạy đi báo cho mẹ và chị dâu cháu biết đi. Bên kia kìa, chạy nhanh đi cháu.”
Sinh viên đấy, đội sản xuất của bọn cũng có sinh viên á?!
Bên cạnh chỗ nổ bánh gạo còn rất náo nhiệt, tiếng nói cười rôm rả, hương thơm bỏng gạo mới ra lò thoang thoảng, bỏng gạo vừa giòn lại ngọt, đứa bé nào lại không thích chứ.
Bốn đứa nhỏ trong nhà trên tay đều cầm một thanh dài, gặm đến cực kỳ vui sướng.
Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo răng chắc, bụng lại nhanh đói, “rôm rốp” gặm giống như hai con chuột con.
Tiểu Hoa thì ăn uống văn nhã hơn nhiều, còn Dương Dương thì ngậm đầy một miệng, nhai rào rạo giống như ở nghiến răng.
“Mẹ, đủ rồi nhỉ?” Lúc này, có thể tới đây nổ bỏng gạo đều nhà những nhà có điều kiện khá tốt.
Mẹ Lâm gật đầu: “Chừng này bỏng gạo chắc là đủ rồi, ngày thường mẹ không thích ăn đường, Tiểu Muội ở nhà máy có phiếu đường nữa. Mấy cái phiếu đường Kiến Quốc cho, mẹ đều tích cóp lại. Lần này nếu không đổi thì quá hạn mất.”
Nếu không phải như thế, mẹ Lâm cũng sẽ không đến mức xa xỉ như vậy, lại còn tới đây nổ bỏng gạo.
“Thím nhỏ, cháu qua giúp thím đây!”
Lâm Đại Bảo vừa thấy bỏng gạo đã nguội liền giúp một tay, đem bỏng gạo cất vào trong cái túi to trên tay mẹ Lâm: “Thím nhỏ, thím bụng lớn như vậy rồi, đừng làm việc nữa. Thím ngồi bên đó nhìn với bọn Dương Dương là được. Có cháu giúp bà nội rồi.”
Cũng phải nói, rốt cuộc đã sắp được chín tuổi, Lâm Đại Bảo di truyền tay dài chân dài Lâm gia, làm việc còn rất linh hoạt.
Lúc Lâm Đại Bảo giúp mẹ Lâm, nhìn rất giống một tiểu nam tử hán.
Trần Ái Ân đỡ eo: “Cháu đây là ghét bỏ thím đấy à?”
Lâm Đại Bảo vừa định gật đầu, nhưng nhìn đôi mắt cười như không cười cả Trần Ái Ân, Lâm Đại Bảo liền rụt cổ: “Không có, sao cháu có thể ghét bỏ thím nhỏ được. Thím nhỏ trong bụng hoài em bé, quá vất vả. Thím nhỏ, cháu là đau lòng thím á, thật sự đấy.”
Mẹ Lâm đem túi sốc lên: “Còn không phải sao, hiện tại đội sản xuất ai cũng nói Đại Bảo là một ông anh tốt cả. Đại Bảo chẳng những sẽ trông nom em trai em gái, mà còn biết chăm sóc bà nội và thím nhỏ nữa chứ. Đại Bảo à, về sau bà nội liền dựa cả vào cháu đấy nhé.”
Một năm này, cảm xúc của mẹ Lâm đối với ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo là thay đổi nhiều nhất.
Bà là tận mắt nhìn thấy Trần Ái Ân như thế nào từng chút từng chút một mà đem ba đứa bé xấu tính dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn, cố gắng sửa đổi những thói hư tật xấu của chúng.
Nghĩ đến thời điểm này năm trước, Lâm Đại Bảo sớm đã đến tuổi đi học còn không muốn đi học, thế mà nghỉ đông năm nay lại có thể cầm một tờ bài thi đến 95 điểm về nhà, mẹ Lâm thật sự rất thích cô con dâu Trần Ái Ân này.
Cháu trai bà là do Triệu Mỹ Hoa sinh, nhưng người dạy nó lại là Trần Ái Ân cơ!
Phải có người con dâu tốt như Ái Ân, con cháu Lâm gia mới có thể nên người được.
“Mẹ, thi đậu, thi đậu, chị dâu con thi đậu!”
Mẹ Lâm xoay người: “Ái Ân à, hình như mẹ nghe thấy tiếng Tiểu Muội thì phải.”
Trần Ái Ân: “Con hình như cũng nghe thấy, Tiểu Muội nói…” Cô thi đậu?
Lâm Nhị Bảo không bỏ phí mà cho miếng bỏng gạo cuối cùng vào miệng nhai nốt: “Bà nội, cô nhỏ nói thím nhỏ thi đậu rồi. Bà nội, thím nhỏ thi đậu gì ạ?”
Lâm Đại Bảo: “Lâm Nhị Bảo, em thật ngốc. Lúc trước thím nhỏ không phải đi thi cái gì… Đúng rồi, thi đại học, chắc là thi đậu thi đại học rồi.”
Lâm Nhị Bảo: “Thi đậu thi đại học, đó là cái gì? Rốt cuộc là thi đậu cái gì?”
Lâm Đại Bảo mặt đỏ lên: “Lâm Nhị Bảo, em quá ngu ngốc, anh không muốn nói chuyện với em nữa, anh phải khiêng bỏng gạo về nhà bà nội, em có giúp một tay không?”
Lâm Nhị Bảo gật gật đầu, cùng Lâm Đại Bảo mỗi người khiêng một đầu: “Cho nên anh à, thím nhỏ rốt cuộc thi đậu gì vậy?”
Lâm Đại Bảo: “…” Anh mày làm sao biết!
Mẹ Lâm chợt tỉnh người mà đi ra bên ngoài xem, cũng thật sự cứ thế ném túi bỏng gạo cho hai đứa cháu nội bà khiêng: “Tiểu Muội, mẹ ở đây, mẹ ở bên này nè, con vừa nói cái gì, con nói ai thi đậu?”
Cuối cùng cũng tìm được mẹ mình, Lâm Tiểu Muội dừng lại, thở dốc: “Mẹ, chị dâu con thi đậu. Mẹ xem, đây là giấy báo trúng tuyển đại học của chị dâu, chị dâu con đâu?”
So sánh với mẹ Lâm đang vui mừng đến không biết nói gì thì Trần Ái Ân có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cô một tay đỡ eo, một tay dắt Dương Dương, chậm rì rì đi ra: “Tiểu Muội, chị ở đây nè.”
“Chị dâu, chúc mừng chị, chị là sinh viên rồi đó!” Lâm Tiểu Muội đem giấy báo trúng tuyển đại học giao cho Trần Ái Ân, “Chị dâu, đây, chị mau mở ra xem đi, em còn chưa thấy giấy báo trúng tuyển đại học bao giờ đâu, nó trông thế nào ạ?”
Trần Ái Ân một bên xé một bên nói: “Chị cũng là lần đầu thấymà.”
Nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học trong truyền thuyết, mẹ Lâm vui không chịu được: “Tốt quá rồi, Lâm gia chúng ta rốt cuộc cũng có một sinh viên rồi. Tiểu Muội, con đỡ chị dâu con về đi, mẹ chạy đi gọi điện thoại cho anh con đã. Anh con vẫn luôn chờ cuộc điện thoại này đấy.”