Trần Ái Ân: “Mẹ, nếu không con đi cùng với mẹ nhé? Con muốn gọi điện thoại báo tin vui cho nhà mẹ đẻ con luôn.”
Lâm Tiểu Muội thật cẩn thận mà đỡ lấy tay Trần Ái Ân: “Mẹ, mẹ giúp chị dâu gọi luôn đi.”
Chị dâu bụng lớn như vậy, nhìn thật dọa người. Sao mẹ lại mang theo chị dâu ra đây nổ bỏng gạo làm gì không biết, cũng không sợ trời lạnh thế này, chị dâu ốm thì làm sao bây giờ?
Mẹ Lâm: “Ai, hai cuộc điện thoại này để mẹ gọi hết cho. Tin tức tốt như vậy, dĩ nhiên phải báo cho nhà thông gia một tiếng rồi.” Bà phải cảm tạ nhà thông gia chứ, sinh cho bà một cô con dâu tốt như vậy.
Con dâu là sinh viên, trừ nhà bà ra thì được mấy nhà có thể có nào!
Điện thoại như thế này, đừng nói là gọi hai cuộc, để mẹ Lâm gọi hai mươi cuộc, bà cũng không chê phiền, cũng không sợ tốn tiền đâu.
Trần gia nghe nói có mẹ Lâm gọi điện thoại đến thì có hơi ngạc nhiên, chờ nghe được nội dung cuộc điện thoại thì ba Trần vui đến choáng váng luôn rồi: “Con gái tôi thi đậu, con gái tôi thành sinh viên rồi!”
Mẹ Trần: “Gì, ông nói gì?”
“Mới vừa rồi mẹ Kiến Quốc gọi điện thoại tới nói, Ái Ân nhà ta thi đậu, mới nhận được giấy báo trúng tuyển đại học rồi. Ái Ân là sinh viên, nhà ta thế là có một sinh viên rồi!”
Mẹ Trần mắt mở to, cười ha ha: “Tôi nói rồi mà, con gái tôi rất có tiền đồ đó. Con bé từ nhỏ đã thông mình rồi, xem đi, thành sinh viên cơ mà!”
Từ trước tới nay con gái bà chăm chỉ đọc sách coi như không uổng phí rồi, một chút cũng không hề uổng phí!
“Ba mẹ, em con thi đậu đại học rồi hả? Lúc con về tới cửa thì nghe loáng thoáng ba mẹ nói.” Đẩy xe đạp vào cổng, Trần Bảo Quốc nhanh như khỉ chạy luôn vào nhà, cũng chưa kịp để xe đạp cho ngay ngắn nữa.
Mẹ Trần: “Còn không phải sao, về sau ấy à, em gái mày chính là sinh viên rồi, ăn lương nhà nước!”
Ba Trần: “Đưa đối tượng của mày về rồi hả?”
“Đưa về rồi ạ, nếu về muộn một chút thì Trình Lâm cũng sẽ biết tin em gái con thành sinh viên rồi, cô ấy chắc cũng sẽ vui thay Ái Ân cho coi.” Một cái tin tức tốt đẹp lại quan trọng như vậy, Trần Bảo Quốc cực kỳ muốn chia sẻ với người thân thiết nhất của mình. “Ba, nếu không bây giờ con cưỡi xe đạp đi nhà Trình Lâm một chuyến nhé, đem chuyện này nói cho Trình Lâm biết?”
Từ sau lần xem mắt trước đó, mối quan hệ giữa Trần Bảo Quốc và Trình Lâm rất nhanh được hai nhà định xuống. Qua lại đến nay cũng đã hơn nửa năm.
So với những người khác, Trần Bảo Quốc và Trình Lâm tiếp xúc cũng xem như là được một thời gian khá lâu rồi. Cho nên hai nhà Trần – Trình hiện tại đã đang thương lượng xem khi nào thì làm hỉ sự kết hôn cho hai người.
Con gái mình, em gái của con trai mình thành sinh viên là chuyện cực kỳ vui mình, đương nhiên là muốn cùng thông gia tương lai Trình gia nói một tiếng rồi.
Người khác đều nói nhà ông có phúc khí, tìm một cậu con rể là doanh trưởng rồi, lại còn có thể tìm một gia đình trên thành phố làm thông gia nữa.
Mới như vậy mà đã coi là có phúc khí sao? Chân chính có phúc khí là con gái nhà ông thành sinh viên rồi!
Ba Trần cố gắng khống chế biểu tình, không ngừng nói cho chính mình, ông chính là ba của sinh viên rồi, phải ổn trọng: “Hôm nay đã trễ thế này, thôi bỏ đi. Ngày mai, ngày mai con lại qua thăm Trình gia một chuyện, ‘nhân tiện’ đem chuyện này nói cho người nhà họ Trình biết luôn.”
Trình gia là người thành phố thì thế nào, con gái nhà ông chính là sinh viên đấy.
Chỉ mỗi điểm này, Trình gia dù thế nào cũng đuổi không kịp nhà ông rồi. Không phải là nhà ông vận khí tốt, cưới được một cô gái thành phố về làm con dâu, mà là Trình gia vận khí tốt, tìm được một đối tượng trong nhà nuôi ra được sinh viên!
Đại đội trưởng xã Hồng Kỳ sau khi nhận được tin tức này thì tinh thần sa sút thật lâu, không nói câu nào.
Thế nhưng, từ đáy lòng, đại đội trưởng đã hoàn toàn hận thấu xương Từ Lệ Anh rồi. Thanh niên trí thức thi đậu đại học trong đội sản xuất của họ cũng chỉ có hai người thôi, đội sản xuất cách vách thế mà lại có một người dân trong đội thi đậu đại học.
Vốn dĩ, vốn dĩ đội sản xuất bọn họ ngoại trừ thanh niên trí thức ra thì cũng có thêm một người dân trong đội cũng thi đậu đại học nữa.
Vậy mà bởi vì một Từ Lệ Anh đã lấy chồng đột nhiên trở về trong đội sản xuất nói hươu nói vượn một hồi, lại quậy cho Trần gia và người trong đội sản xuất rạn nứt tình nghĩa.
Nhìn xem, trong đội sản xuất có người thi đậu đại học thật tốt biết bao. Đây là thuyết minh cho cái gì? Là thuyết minh cho đại đội trưởng như ông quản lý tốt, đây đều là thành tích của ông cả đấy.
Hiện tại nhưng tốt rồi, bị Từ Lệ Anh làm loạn như vậy một hồi, cái gì cũng đều không có.
Một người doanh trưởng làm con rể của đội đã có như không rồi, giờ trong đội được một người thi đậu thành sinh viên cũng mất luôn.
Trong một khoảng thời gian ngắn lại mất đi hai người có cân có lượng như vậy, cả ý muốn đạp chết Từ Lệ Anh mà đại đội trưởng cũng có luôn rồi.
Sớm biết rằng sau khi Từ Lệ Anh thành sinh viên đại học Dân Binh, chẳng những không có nửa phần trợ giúp mà còn kéo chân sau như vậy thì lúc trước, dù thế nào ông cũng sẽ đem cơ hội này trao cho thanh niên trí thức già kia chứ không để uổng phí cái danh ngạch này cho Từ Lệ Anh đâu!
Cũng may đại đội trưởng cũng là một người có đầu óc, thích có thù báo thù.
Đội sản xuất của mình bị Từ Lệ Anh hại “thảm” như vậy, đại đội trưởng sao có thể để Từ Lệ Anh có ngày tháng thoải mái được chứ.
Năm trước, lúc Từ Lệ Anh “về nhà mẹ đẻ” tới thăm đội sản xuất còn cố ý để lại cho đại đội trưởng một số điện thoại liên hệ, nói nếu đội sản xuất gặp phải vấn đề gì thì chồng cô cũng là doanh trưởng, nói không chừng có thể giúp đỡ.