Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 186 - Chương 186.

Chương 186. - Chương 186. -

Số điện thoại này trước kia đại đội trưởng đã gọi một lần, chính là từ hồi tháng chín, khi nhận được tin từ năm nay nhà nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học.

Đại đội trưởng có đứa cháu trai trước kia học hành không tệ, muốn thử sức tham gia thi đại học một lần, chỉ tiếc là thiếu thốn tài liệu ôn tập.

Thế nên lúc ấy ông mới lấy số điện thoại Từ Lệ Anh để lại cho mình ra, gọi thử một cuộc.

Đại đội trưởng còn nghĩ, ông chỉ là muốn nhờ cô ấy tìm giúp tài liệu ôn thi đại học, cũng không nhờ Từ Lệ Anh chuyện gì to tát, hẳn là cô sẽ giúp ông thôi.

Kết quả cuối cùng là, bởi vì kỳ thi đại học được khôi phục, tài liệu ôn tập được nhiều người tìm mua nên ở đâu cũng thiếu, Từ Lệ Anh cũng không thể giúp ông chuyện này được.

Cũng từ đó về sau, đại đội trưởng cảm thấy sau này hẳn là ông cũng sẽ không gọi lại số này nữa.

Ha, ai ngờ hôm nay lại cần tới!

Từ Lệ Anh nhận được điện thoại của đại đội trưởng, trong lòng còn thấy kỳ lạ. Lần trước khi trực tiếp cự tuyệt lời nhờ vả của đại đội trưởng, Từ Lệ Anh đã cảm thấy về sau hai người hẳn là sẽ không liên lạc gì nữa đâu. Thế mà lần này đại đội trưởng còn gọi điện thoại tới, không phải là thật sự mặt dày vô sỉ lại muốn nhờ cô giúp ông ta việc gì đấy chứ?

“Đại đội trưởng, cháu là Từ Lệ Anh, có chuyện gì chú cứ nói đi.”

Đại đội trưởng nói: “Thanh niên trí thức Từ à, gần đây cháu thế nào?” “Cũng khá tốt ạ, lão Tào nhà cháu rất săn sóc, là do chính ủy trong quân khu giới thiệu cho cháu, sao có thể có chuyện gì được.”

Không có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì sao cô còn nhìn chằm chằm cô con gái nhà lão Trần làm gì?

“Thế à, cháu sống tốt như vậy chú cũng mừng. Hôm nay gọi điện thoại tới là muốn nói cho cháu một tin tức tốt.”

Mắt Từ Lệ Anh sáng rực lên: “Tin tức tốt gì ạ?” Trần gia rốt cuộc cũng gặp xúi quẩy vì mối quan hệ bất luân kia của Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc?

Nếu mà thế thì thật đúng là tin tức tốt.

Đại đội trưởng: “Không phải cháu và cô con gái út nhà họ Trần là bạn tốt sao? Hồi trước, khi cháu còn là thanh niên trí thức ở đội sản xuất cứ hay qua Trần gia tán gẫu với con bé đó còn gì. Chú nói cho cháu biết một tin, năm nay không phải nhà nước đã khôi phục lại kỳ thi đại học sao? Con bé kia của nhà họ Trần cũng đi thi đấy. Thế mà nó lại thi đậu, cháu thấy có giỏi không!?”

“…”

“Trần gia vậy mà lại nuôi ra được một cô sinh viên, Trần Lão Nhị mừng sắp điên rồi. Cũng phải, nếu là chú, chú cũng sẽ vui như ổng thôi. Kiến Quốc thật là có phúc. Trước kia ai cũng bảo là Ái Ân may mắn lắm mới được gả cho Kiến Quốc. Hiện tại xem ra, rõ ràng là Kiến Quốc tinh mắt, sớm nhìn ra Ái Ân là sẽ trở thành sinh viên nên mới cưới Ái Ân vào cửa ấy chứ. Hai người này ở bên nhau ấy à, nói thế nào nhỉ, à đúng rồi, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”

“…”

Ở đầu kia điện thoại, Từ Lệ Anh vẫn luôn trầm mặc, không hé răng nửa lời. Nhưng từ tai nghe truyền đến tiếng hít thở lúc cao lúc thấp từ đầu bên kia đã nói cho đại đội trưởng biết, lúc này Từ Lệ Anh phỏng chừng tức muốn điên rồi.

Ông cam tâm tình nguyện tiêu khoản tiền này để gọi điện thoại cho Từ Lệ Anh là vì cái gì, chính là vì muốn chọc cho cô ta tức chết đấy!

Tổn thương địch một ngàn, tự hại mình tám trăm thì đã sao nào?

Không gọi cuộc điện thoại này, Từ Lệ Anh không tổn thất một ngàn, ông cũng đã bị thương đến tám trăm rồi đấy thôi!

Phí một chút tiền nhưng tốt xấu gì cũng làm Từ Lệ Anh bị thương nghiêm trọng hơn ông hai trăm, thế là được rồi.

Biết Từ Lệ Anh trong lòng khó chịu, tâm tình đại đội trưởng dần dần tốt lên: “Xem cháu kìa, đây là vui thay cho Ái Ân đến độ nói không nên lời đúng không? Cũng đúng nhỉ, lúc trước thanh niên trí thức tới đội sản xuất bọn chú nhiều như vậy, thế mà cũng chỉ có hai người thi đậu thôi. May mắn là lúc trước cháu đã đi học đại học Dân Binh, chứ không thì… Ái Ân quả là có bản lĩnh, so ra không biết giỏi hơn thanh niên trí thức các cháu biết bao nhiêu.”

Lúc thanh niên trí thức mới đến đội sản xuất, không phải khua chiêng gióng trống ta đây là người thành phố, là người làm công tác văn hóa sao?

Đứng đầu trong nhóm thanh niên trí thức người thành phố, Từ Lệ Anh là doanh trưởng phu nhân, Trần Ái Ân cũng thế. Trước kia, chỉ có Từ Lệ Anh là sinh viên đại học Dân Binh, nhưng hiện tại Trần Ái Ân đã là sinh viên trúng tuyển trong kỳ thi đại học đầu tiên từ khi nhà nước khôi phục lại thi cử cơ đấy!

Đều là sinh viên nhưng hơn kém nhau nhiều ít thì ai ai cũng biết, hoàn toàn không thể so sánh được.

Câu câu chữ chữ mà đại đội trưởng nói ra đều là từng nhát từng nhát đâm vào tim phổi Từ Lệ Anh, khiến cô giận đến mặt biến sắc, hận không thể đem điện thoại vứt đi thật xa.

Nhưng điện thoại là của công, Từ Lệ Anh không có tư cách làm như vậy: “Đại đội trưởng, chú… Chú nói thật chứ?”

Tài liệu ôn thi đại học ôn tập, trong tay Từ Lệ Anh không phải là không có, nhưng có không nhiều lắm là sự thật. Chỉ có chút ít tài liệu đó mà Từ Lệ Anh đã học tập rất khó khăn rồi.

Cho nên Từ Lệ Anh biết, chính mình đích xác không thích hợp tham gia thi đại học, thật sự nếu mà tham gia thì khả năng thi rớt là cực cao.

Bình Luận (0)
Comment