Những kiến thức mà đến cô còn cảm thấy khó, thế mà Trần Ái Ân đều đã học xong, còn thi đậu ư, sao có thể? Từ Lệ Anh cảm giác như cô vừa nghe được một câu chuyện cười cực kỳ vớ vẩn, nhưng cô làm thế nào cũng cười không nổi: “Trần Ái Ân thật sự thành sinh viên ạ? Chú biết cậu ấy thi ngành gì không? Là trường đại học nào tuyển cậu ấy vậy ạ?”
Đại đội trưởng nói: “Dù là thi ngành gì thì con bé cũng đã thi đậu thành sinh viên. Dù là trường nào tuyển thì con bé cũng đã thi đậu thành sinh viên. Đây là năm đầu tiên nhà nước ta khôi phục kỳ thi đại học, Ái Ân đã thi đậu rồi. Ái Ân là con chim gì ấy nhỉ, giờ đã một bước lên trời rồi, thật là khó lường. Cho dù không gả cho Lâm Kiến Quốc thì Ái Ân sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm thôi. Thế mà sau khi lấy chồng rồi còn được như vậy, chậc, quá giỏi, quá giỏi,…”
Từ Lệ Anh xanh mặt, nói chuyện cũng trở nên miễn cưỡng: “Vâng, đúng vậy, thật giỏi.”
Thì ra Trần Ái Ân vô tri, ngu xuẩn trước kia đều là giả vờ cả!
Biết rõ Từ Lệ Anh sắp tức chết rồi, nhưng vì để số tiền mình bỏ ra tiêu cho xứng đáng, đại đội trưởng vẫn tiếp tục hỏi: “Cháu và Ái Ân là bạn thân, bây giờ con bé được như vậy, chắc cháu cũng vui thay cho nó nhỉ?”
Chịu đựng cơn xúc động muốn hộc máu, Từ Lệ Anh nghĩ một đằng nói một nẻo: “… Đương, đương nhiên là cháu vui thay cậu ấy rồi.”
Đại đội trưởng: “Chú cũng đoán thế, cháu nói xem, Ái Ân là sinh viên, cùng Lâm Kiến Quốc có phải là rất xứng đôi không nào?”
“Két” một tiếng, Từ Lệ Anh nghiến răng: “… Vâng, thật xứng đôi.”
Đại đội trưởng cười: “Chú biết ngay mà, nhất định cháu sẽ nghĩ giống chú. Ôi chao, tán gẫu với cháu xong chú lại càng vui vẻ. Thôi, giờ cháu cũng đã là người có gia đình rồi, lại còn có hai đứa nhỏ nữa chứ. Chú không quấy rầy cháu bận rộn cơm nước cho hai đứa bé nữa, về sau có cơ hội chú lại gọi cho cháu.”
Nói xong, đại đội trưởng liền gác máy, cũng không cho Từ Lệ Anh cơ hội phản ứng lại.
Nghe thấy đại đội trưởng nhắc tới đứa bé, cả người Từ Lệ Anh đều ngơ ra.
Khi cô về xã Hồng Kỳ, nhắc đến chuyện của mình, Từ Lệ Anh chỉ nói đơn giản là đối tượng của cô họ Tào, cũng là một doanh trưởng thôi. Còn chuyện vị Tào doanh trưởng này năm nay bao nhiêu tuổi, tái hôn hay đã có con thì cô không hề đề cập tới mà chỉ nói những cái tốt thôi.
Cho nên, cô không hề đề cập đến thì tại sao đại đội trưởng lại có thể biết, rằng cô có thêm hai đứa con, lên làm “mẹ”?
Nhưng đại đội trưởng đã treo điện thoại rồi, cho dù Từ Lệ Anh có một bụng nghi vấn thì lúc này cũng không có người giải đáp cho cô.
Bất quá nữ chủ chính là nữ chủ, rất nhanh đã suy nghĩ rốt ráo xem chuyện gì xảy ra.
Tình huống cụ thể sau khi cô gả cho Tào doanh trưởng, ngoại trừ Lâm Kiến Quốc thì lấy đâu ra người thứ hai có thể lan truyền ở xã Hồng Kỳ chứ, bởi vì Trần Ái Ân cũng đâu có biết!
Cứ nghĩ đến chuyện Trần Ái Ân thi đậu vào đại học là cô đã thấy phiền lòng rồi, giờ lại thêm chuyện Lâm Kiến Quốc đem bí mật của cô truyền loạn ở xã Hồng Kỳ nữa, tất cả dồn đến khiến cho Từ Lệ Anh tức giận đến mất cả lý trí, chỉ muốn chạy tới tìm Lâm Kiến Quốc tính sổ thôi.
Cô đã từng thích Lâm Kiến Quốc, sùng bái Lâm Kiến Quốc như vậy, thậm chí còn toàn tâm toàn ý muốn cùng Lâm Kiến Quốc gắn bó không rời.
Lâm Kiến Quốc sao lại có thể lòng lang dạ sói như vậy, không cần viên trân châu như cô thì thôi, sau khi đi cưới viên mắt cá Trần Ái Ân kia còn quay ra làm ra chuyện khiến cô tổn thương thế này.
Lâm Kiến Quốc làm vậy, không phải đã phụ một lòng say mê thâm tình của cô hay sao?
Từ Lệ Anh không cam lòng hứng chịu sự đối đãi như thế, cho nên cô phải cùng Lâm Kiến Quốc nói cho rõ ràng. Cô muốn nhìn xem, trái tim của Lâm Kiến Quốc là màu đỏ hay màu đen!
----------
Nghe cấp dưới báo Từ Lệ Anh tới tìm mình, Lâm Kiến Quốc có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng một năm này, hai người ở cùng quân khu, nhưng Lâm Kiến Quốc trước nay lại chưa từng gặp qua Từ Lệ Anh. Từ Lệ Anh tựa như cũng quên mất những chuyện mình đã làm trước kia, không đến làm phiền Lâm Kiến Quốc nữa. Nhưng hôm nay, Từ Lệ Anh thế mà lại tìm tới cửa!
“Không rảnh.”
“Cái gì, anh ta không rảnh? Tôi có nghe nói gần nhất anh ta nhiệm vụ gì đâu.” Nhìn đến vẻ ngạc nhiên của đối phương, Từ Lệ Anh vội vàng giải thích một câu, “Tôi là nghe lão Tào nhà tôi nói qua một câu.” Chứ không phải là cô cực kỳ chú ý đến Lâm Kiến Quốc.
Tiểu binh buông lòng nghi ngờ: “Lâm doanh trưởng ngày thường cũng rất bận, phải nghiên cứu địa hình, chế định kế hoạch tác chiến,... Chị dâu, thật ngại quá, có vài phương diện, không thể nói nhiều với chị được. Tóm lại, Lâm doanh trưởng đang rất bận.”
Từ Lệ Anh cười đến miễn cưỡng: “Tôi biết, tôi cũng không muốn nghe xem Lâm doanh trưởng đang bận chuyện gì, tôi chỉ là có chút việc muốn tìm Lâm doanh trưởng, sẽ không làm mất thời gian của anh ta đâu.”
Cô muốn yêu cầu Lâm Kiến Quốc cho cô một lời giải thích, vì sao đại đội trưởng xã Hồng Kỳ lại biết chuyện cô gả cho một người chẳng những là tái hôn mà lại còn có mang theo hai đứa bé đã mười mấy tuổi.
Tiểu binh: “Lâm doanh trưởng nói, nếu chị dâu thật sự có chuyện gì thì chị có thể nói trước với Tào doanh trưởng. Thường ngày, cơ hội Lâm doanh trưởng tiếp xúc với Tào doanh trưởng sẽ tương đối nhiều hơn một chút.”
Trái tim Từ Lệ Anh lạnh buốt, đây là Lâm Kiến Quốc làm chuyện trái với lương tâm nên mới không dám đối mặt với cô, không chịu gặp cô ư?
“Tôi chỉ sợ truyền đến truyền đi, lại qua miệng một người nữa thì lời nói có thể truyền không đúng.”
Không phải Lâm Kiến Quốc chính miệng nói với cô thì cô sẽ không từ bỏ đâu.