Tiểu binh gãi gãi đầu: “Tôi đây cũng không có cách nào. Lâm doanh trưởng không rảnh thì tôi đâu thể dẫn chị vào gặp được. Hay là chị về tìm Tào doanh trưởng thương lượng thử xem?”
Quân lệnh như núi, Lâm doanh trưởng nói không được, cho dù Tào doanh trưởng có tới đây thì cậu ta cũng không thể để vợ Tào doanh trưởng vào gặp Lâm doanh trưởng được đâu: “Chị dâu, chị đừng làm khó tôi.”
Từ Lệ Anh sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu mà tìm được Lâm Kiến Quốc thì cô đã sớm đem hết những lời trong bụng nói ra cả rồi.
Thế nhưng giằng co nửa ngày, cô ngay cả bóng dáng Lâm Kiến Quốc đều không thấy được, những lời nghẹn trong bụng cũng tạm thời không có cách nào trút ra được:
“Được rồi, hôm nay đã phiền cậu rồi, có chuyện gì thì lần sau tôi nhờ lão Tào nhà tôi nói với Lâm doanh trưởng vậy.”
Biết được Từ Lệ Anh đã đi rồi, Lâm Kiến Quốc cũng chẳng có chút phản ứng gì. Lâm Kiến Quốc chỉ là nghĩ trong bụng, tết nhất anh không được về gặp vợ con mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thì thôi đi, dựa vào cái gì mà phải gặp thêm một người đáng ghét như cô ta chứ.
Xem ra, gia giáo nhà lão Tào đúng là không ổn rồi, cũng đã kết hôn một năm mà Từ Lệ Anh vẫn là cái tính tìnhh khiến người ta quan ngại như vậy.
Từ Lệ Anh không gặp được Lâm Kiến Quốc, tức giận uất ức cứ tắc lại trong lòng không thoát ra được, nghẹn đến mức khó chịu.
Cô nghĩ mãi không thông, một cô gái nông thôn bình thường như Trần Ái Ân, từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy, chỗ nào cũng vượt qua cô.
Cô cho rằng một năm qua, cô mỗi ngày ở bên cạnh lão Tào, tận chức tận trách thực hiện nghĩa vụ của vợ hiền, Lâm Kiến Quốc hẳn là nên xem trong mắt, ghi tạc trong lòng nhỉ?
Cô hiền huệ như vậy, còn Trần Ái Ân thì sao?
Bởi vì muốn tham gia thi đại học mà vẫn luôn lưu lại nông thôn. Một người đàn ông đã kết hôn như Lâm Kiến Quốc lại phải tự mình giặt quần áo, nấu ăn hàng ngày. Vậy thì có vợ với không có vợ khác gì nhau nào?
Trần Ái Ân ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ đến chính mình, một chút cũng đều không hiểu cho sự vất vả của Lâm Kiến Quốc, rằng anh cũng không dễ dàng gì.
Có một người như cô để so sánh, một năm này hẳn làn Lâm Kiến Quốc cũng nên rõ ràng, cô và Trần Ái Ân rốt cuộc ai với là người phụ nữ đảm đang, người mà anh nên lựa chọn để cùng gây dựng gia đình rồi chứ?
Biết được tuy có chút muộn, nhưng biết muộn dù sao cũng hơn là không biết.
Chỉ tiếc, bởi vì đời này giữa hai người họ nhiều ra một Trần Ái Ân nên đành bỏ lỡ lẫn nhau, nhưng cầu cho kiếp sau.
Từ Lệ Anh muốn cùng Lâm Kiến Quốc trở thành mối tình đầu tinh khôi khó thể nào quên của nhau. Nào biết đâu, một năm nỗ lực này của cô, Lâm Kiến Quốc đến liếc cũng chẳng hề liếc mắt nhìn một cái thì sao có thể sinh ra ý tưởng như trong tưởng tượng của cô được.
Buổi tối, Tào Nguyên Đức uống đến say khướt mới về nhà, đi đường đều xiêu xiêu vẹo vẹo, bị vợ và hai đứa nhỏ trong nhà ghét bỏ không thôi.
Tào Anh là người đầu tiên bóp mũi, nhanh chân trốn về phòng mình: “Ba, ba lại uống rượu, uống đến cả người thúi rình. Dì ơi, dì chăm sóc ba nhé.”
Chờ chút ba nôn ra, vừa bẩn lại hôi, càng không dễ dọn.
Lúc này Tào Anh cảm thấy, ba cô tái hôn cưới vợ về cũng là một chuyện khá tốt. Giống vậy bây giờ, không cần cô và anh cô lo cho ông ấy mà có chuyện gì thì cứ ném hết cho dì Từ kia là được rồi.
Tào Dân cũng không muốn làm những việc này: “Đã trễ thế này rồi, tôi phải đi ngủ để ngày mai còn dậy sớm chạy vài vòng nữa.”
Nhìn hai đứa nhỏ của Tào Nguyên Đức trốn còn nhanh hơn thỏ, Từ Lệ Anh thiếu chút nữa tức phát khóc. Cô vốn dĩ đã không thích Tào Nguyên Đức thô kệch, vô tâm rồi. Giờ lại còn say xỉn thế này thì ai mà chịu nổi.
Hai đứa con chồng ngày thường có khi nào cho cô sắc mặt tốt đâu, cũng chỉ có những lúc như này mới bằng lòng kêu một tiếng “dì”: “Tào Nguyên Đức, không phải anh đã đồng ý với tôi là không uống rượu nữa sao?”
Tào Nguyên Đức lúc này đầu lưỡi cũng đã líu nhíu: “Không, không uống nhiều, chỉ uống một chút, một chút… Hách chính ủy mời khách, không, không thể không nể mặt được.”
“…” Vừa nghe là có liên quan đến Hách chính ủy, Từ Lệ Anh liền muốn đem Tào Nguyên Đức ném trên mặt đất luôn.
Nếu không phải vì Hách chính ủy thì cô sao có thể không gả cho một anh hùng như Lâm Kiến Quốc mà lại phải gả cho lão già gấu chó Tào Nguyên Đức này chứ?
“Hách chính ủy mời anh uống là anh liền uống, còn uống đến chết luôn hả? Anh có bản lĩnh uống thì anh cũng có bản lĩnh đừng mò mặt về nhà đi!”
Tào Nguyên Đức cười đến hai mắt mê ly, nhìn người cũng nhìn không ra tiêu điểm: “Hách chính ủy nói, quân tẩu quân khu chúng ta, cuối cùng cũng có một người có văn hóa rồi. Về sau, ai cũng đều không thể lại nói quân tẩu quân khu chúng ta tố chất văn hóa thấp được. Nên là, nhất thời vui quá, uống hơi nhiều một chút, hức…”
Thấy Tào Nguyên Đức say đến vậy, Từ Lệ Anh hỏi luôn: “Hách chính ủy nói… Là tôi à?”
Cô tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học Dân Binh, tố chất văn hóa vẫn luôn không thấp.
Nói cô kéo cao trình độ văn hóa của nhóm quân tẩu trong quân khu này cũng không ngoa đâu.
Chẳng qua, nếu vai chính là cô mà nói, Hách chính ủy sao lại chỉ mời Tào Nguyên Đức mà không mời cô? Có phải mời sai rồi không?
Tào Nguyên Đức như là nghe được một chuyện cười ghê gớm lắm, to miệng cười ha ha: “Đừng, đừng mơ nữa, Hách, Hách chính ủy nói chính là vợ của Lâm Kiến Quốc, không, không phải nói em đâu.”
Cái tay Từ Lệ Anh đang đỡ Tào Nguyên Đức chợt rũ xuống, “bịch” một tiếng, Tào Nguyên Đức đã ngã sõng soài trên mặt đất luôn rồi.
------------