Trần Ái Ân nào biết Từ Lệ Anh lại chú ý nhiều đến nhà cô như vậy. Cô chỉ biết, mình đã thi đậu đại học, cuối cùng cũng có thể mang theo đứa bé đến đoàn viên cùng Lâm Kiến Quốc rồi.
Hai ngày này, Lâm gia cực kỳ rộn ràng.
Trần Ái Ân thi đậu đại học, nhưng người không thi đậu có cả một đống lớn đấy.
Sau lại có người thông minh, đánh bạo tới cửa hỏi Trần Ái Ân có thể cho bọn họ mượn tư liệu ôn tập hay không, bọn họ định sang năm thử lại một lần nữa.
Sau khi Trần Ái Ân xác nhận nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều chưa thân thích nào có nhu cầu về phương diện này thì cô dứt khoát đem đống tài liệu của mình đưa cho nhóm thanh niên trí thức luôn.
Muốn xem, muốn mượn dùng thì tự mình sao chép lại đi.
Mẹ Lâm tiễn đi hương thân cuối cùng tới cửa tìm Trần Ái Ân nhờ giúp con nhà mình học bù, bà vừa ghét bỏ lại kiêu ngạo mà nói với Lâm Tiểu Muội: “Họ thật sự cho rằng thi đại học là một việc tùy tùy tiện tiện như vậy sao?”
Lâm Tiểu Muội cũng cực kỳ cạn lời: “Mẹ, con thấy những người này ấy à, đều là tranh thủ tới cửa chiếm lợi thôi. Chị dâu con bụng đã lớn như vậy rồi, nói không chừng nay mai là phải sinh ấy chứ. Nào có thời gian cùng tinh lực dạy con nhà bọn họ thi đại học hả trời.”
Khi những người đó nghe Mẹ Lâm nói rằng năm sau Trần Ái Ân sẽ tùy quân, cùng Lâm Kiến Quốc đoàn viên thì người đến cửa Lâm gia tìm Trần Ái Ân nhờ giúp đỡ lại càng nhiều lên.
“Cũng không trách bọn họ được, ai mà không hy vọng con mình sẽ thành sinh viên chứ.” Mẹ Lâm lắc đầu, cũng không hề nói lời khó nghe.
Người khác nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là bà phải che chở con dâu mình.
Chỉ còn một, hai tháng nữa thôi là Ái Ân phải sinh rồi, sao bà có thể đáp ứng yêu cầu của những người đó, khiến Ái Ân phải vất vả như vậy được.
Đừng nói là người ngoài, cho dù là Đại Bảo muốn hỏi Ái Ân về bài tập về nhà, bà cũng chưa chắc đã duyệt đâu. Phải để Đại Bảo tự mình động não suy nghĩ, tự mình làm xem được hay không cái đã.
“Ái Ân à, qua tết năm nay rồi, không biết lần sau đến khi nào hai mẹ con ta mới lại có thể cùng nhau ăn tết.”
Điều khiến mẹ Lâm thực sự buồn bực chính là chuyện này, ánh mắt bà nhìn Trần Ái Ân và Dương Dương tràn đầy lưu luyến: “Qua tết con sẽ đi quân khu tìm Kiến Quốc luôn à?”
Trần Ái Ân an ủi mẹ chồng: “Mẹ, chờ đến lúc Tiểu Muội gả chồng rồi, con và Kiến Quốc sẽ về đón mẹ qua luôn.”
Hai tháng nữa trường đại học sẽ khai giảng. Nếu cô không sinh con ở bệnh viện quân y thì sẽ phải sinh ở bệnh viện gần đây.
Sinh con xong còn phải ở cữ cả tháng, cô sẽ không đuổi kịp kỳ khai giảng của trường đại học mất. Nhưng nếu đến quân khu trước, dù có chút miễn cưỡng nhưng nếu thiếu đi mấy ngày ở cữ thì cô sẽ có thể kịp tham dự khai giảng rồi.
Cho nên Trần Ái Ân nói với mẹ Lâm, hết năm qua tết cô sẽ phải mang theo Dương Dương đi quân khu.
Lâm Tiểu Muội: “Chị dâu!” Gì vậy, sao tự dưng lại kéo chuyện qua trên người mình rồi?
Mẹ Lâm nhìn thoáng qua con gái mình, bà cũng biết không còn cách nào khác: “Vậy lúc con ở cữ thì biết làm sao, mẹ qua đó nhé?”
Trần Ái Ân nhìn ba đứa bé Lâm Đại Bảo: “Mẹ, ba đứa nhỏ Đại Bảo bọn nó không rời được mẹ đâu. Nếu kẹt lắm thì con nói mẹ con qua đó chăm sóc con ở cữ cũng được ạ.”
Mẹ Lâm sờ sờ sừng dê biện trên đầu Tiểu Hoa, không nói lời nào.
Lâm Tiểu Hoa còn chưa hiểu chuyện, ngẩng khuôn mặt nhỏ bụ bẩm lên cười với mẹ Lâm, ngọt ngào gọi một tiếng “Bà nội”.
Mẹ Lâm thỏa hiệp mà thở dài một cái: “Bụng con lớn như vậy, còn phải dắt theo Dương Dương nữa thì đi qua đó thế nào?”
Trần Ái Ân bá đạo mà nói: “Con là vợ của Kiến Quốc.” Sau đó chỉ vào Dương Dương, “Đây là con trai Kiến Quốc. Hơn nữa, trong bụng con cũng là con anh ấy. Đương nhiên là anh ấy phải tới đón bọn con rồi!”
Lâm Tiểu Muội: “Đúng rồi, chị dâu vất vả đi tùy quân như vậy, còn không phải là vì anh ấy sao? Chắc chắn là anh ấy phải tới đón rồi.”
Mẹ Lâm vốn là muốn để Lâm Tiểu Muội đưa cô đi, nhưng sau khi nghe Trần Ái Ân nói, ba lại cảm thấy Trần Ái Ân nói rất có đạo lý.
Vợ con của Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc không tự đi đón mà còn định để ai đưa qua nữa?
Quyết định xong, Trần Ái Ân ở cùng mẹ Lâm qua tết. Mới mùng ba đã bị Lâm Kiến Quốc trở về đưa đi rồi.
Ngày Trần Ái Ân đi, Lâm Tiểu Hoa ôm đùi cô khóc đến rối tinh rối mù: “Chú nhỏ hư, thím nhỏ, thím đừng đi mà, Tiểu Hoa không muốn thím đi đâu.”
Lâm Nhị Bảo tuy rằng không khóc lớn tiếng giống Lâm Tiểu Hoa, nhưng nước mắt cứ thế mà ầng ậc không ngừng, cực kỳ lưu luyến Trần Ái Ân.
Lâm Đại Bảo trừng to đôi mắt đỏ hồng, lông mi hơi ướt, vẫn luôn ở hít hít mũi: “Chú nhỏ, thím nhỏ nói sau này cháu lên cấp ba có thể đến tìm chú thím!”
Chú nhỏ đừng tưởng rằng cứ như vậy là có thể cướp thím nhỏ đem đi nhé, chờ nó lớn lên thêm chút nữa, nó nhất định sẽ cướp thím nhỏ về lại!
Lâm Kiến Quốc cười: “Đại Bảo, khóc nhè hả?”
Lâm Đại Bảo hùng hổ: “Cháu không khóc!”
Lâm Đại Bảo tăng thêm ngữ khí: “Chú nhỏ, sau này cháu muốn đến gặp thím nhỏ. Cháu và thím nhỏ đã hẹn rồi, chờ cháu lớn lên, thím nhỏ già rồi, cháu sẽ tới chăm sóc thím nhỏ.”
Thím nhỏ muốn ra bên ngoài học đại học, không đi không được.
Thím nhỏ hiện tại đi cùng chú nhỏ, đây đều là tạm thời thôi. Nó chỉ là tạm thời đem thím nhỏ giao cho chú nhỏ chăm sóc.
Chú nhỏ nếu mà chăm sóc không tốt thì chờ nó lớn lên rồi, chắc chắn sẽ đón thím nhỏ về lại.
Lâm Kiến Quốc nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lâm Đại Bảo: “Cháu lớn lên? Vậy thì chờ cháu thật sự trưởng thành, lại cùng chú nói những lời này sau.” Muốn chăm sóc vợ anh, Đại Bảo đây là đem người chú như anh đặt ở chỗ nào rồi?