Lâm Đại Bảo không phục: “Cháu nghiêm túc đó, chú nhỏ, không cho chú bắt nạt thím nhỏ của cháu. Chờ cháu lớn tuổi, chú cũng già rồi. Nếu chú dám bắt nạt thím nhỏ, chờ đến lúc ấy, cháu sẽ thay thím nhỏ báo thù.”
Lâm Kiến Quốc: “Thế hiện tại không báo thù được sao?”
Lỗ mũi Lâm Đại Bảo phun khí phì phì: “Bây giờ cháu còn quá nhỏ, đánh không lại chú, không giúp gì được cho thím nhỏ. Cho nên chờ đến khi cháu lớn, chờ chú già rồi, cháu lại bảo vệ thím nhỏ.”
Được Trần Ái Ân dạy dỗ lâu như vậy, đạo lý không thể lấy trứng chọi đá, Lâm Đại Bảo hiểu chứ.
Nó quá nhỏ, còn cao không đến bả vai chú nhỏ nữa.
Nếu nó quá manh động thì chẳng những không bảo vệ tốt cho thím nhỏ, mà có khi làm không tốt, còn gây họa thiệt thân nữa. Cho nên trước khi lớn lên, nó không thể sốt ruột được. Trưởng thành rồi thì có thể động thủ.
Lâm Kiến Quốc nhìn về phía Trần Ái Ân: “… Em dạy gì cho Đại Bảo đấy?”
Còn biết phải đợi mình trưởng thành, chờ anh già rồi mới đến “xử lý” anh cơ đấy.
Trần Ái Ân đỡ eo, trả lời đến là tự hào: “Dạy nhiều lắm, tự dưng anh hỏi làm em cũng không biết phải trả lời anh thế nào luôn.”
Đáp án này của Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân cho 95 điểm.
Sở dĩ trừ của Lâm Đại Bảo 5 điểm là vì Lâm Đại Bảo lại đem cô khai ra, mở miệng là một câu thím nhỏ, hai câu thím nhỏ, thế thì sao Lâm Kiến Quốc có thể không biết tất cả đều là do cô dạy nó được.
Lâm Kiến Quốc: “Nghịch ngợm.”
“Anh?” Dương Dương đi theo Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc vào ga, mấy người đến tiễn như Lâm Đại Bảo dĩ nhiên không thể cùng vào rồi. Dương Dương vừa thấy vậy thì dừng lại, hướng về phía Lâm Đại Bảo mà vẫy tay không ngừng, muốn kêu Lâm Đại Bảo đi theo vào: “Anh, nội, tới, tới đây.”
Lâm Tiểu Hoa không nói hai lời, muốn chạy về phía Dương Dương nhưng bị Lâm Tiểu Muội đứng một bên ôm lại: “Tiểu Hoa ngoan, chúng ta không đi theo được.”
Tiểu Hoa đá chân phản kháng: “Không, cháu muốn thím nhỏ, cháu muốn Dương Dương.”
Không đơn thuần chỉ là Tiểu Hoa, ngay cả Lâm Đại Bảo cũng nhịn không được mà tiến lên một bước, sau đó mới dừng lại.
Lâm Đại Bảo thời thời khắc khắc tự nhắc nhở rằng mình là anh lớn, không thể khóc được, phải làm một tấm gương tốt cho em trai em gái: “Dương Dương, em và thím nhỏ đi trước đi, anh, bọn anh qua một thời gian nữa mới đi.”
Dương Dương nghiêng đầu: “Cùng nhau nha, tới, tới đây, Dương Dương chờ mọi người, mau tới.”
Lâm Nhị Bảo sắp không nín được nữa, nó quay người đem mặt chôn trên người mẹ Lâm, khóc nức nở.
Mẹ Lâm ôm Nhị Bảo, trong lòng chua xót: “Dương Dương, sau này cháu phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ cháu nhé. Bà nội lại tới thăm cháu sau.”
Lâm Tiểu Muội trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Tưởng tượng đến cảnh sau này mình về nhà, trong nhà chỉ còn lại có mẹ Lâm mà thiếu đi Trần Ái Ân, Lâm Tiểu Muội cực kỳ khó chịu: “Anh, chị dâu cũng sắp sinh rồi, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ con chị dâu đấy.”
Lâm Kiến Quốc vừa bất đắc dĩ vừa bực mình: “Mẹ, Tiểu Muội, còn cả Đại Bảo nữa, mọi người yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho Ái Ân và Dương Dương.”
Vợ anh, con anh, anh sao có thể không chăm lo cho tốt được?
Trong mắt những người này, anh không đáng tin đến vậy sao?
Mẹ Lâm lau lau hai mắt mình một phen: “Ba đứa nhỏ và cùng với Ái Ân và Dương Dương quá thân thiết đó thôi, thời gian cũng không còn sớm, một nhà ba người các con nhanh đi vào đi. Lại dây dưa tiếp thì Tiểu Muội không giữ nổi Tiểu Hoa đâu. Có rảnh thì nhớ gọi điện thoại về nhiều nhiều cho mẹ.”
Trần Ái Ân nhìn về phía Lâm Đại Bảo: “Đại Bảo, đồ lúc trước thím cho, cháu đều cất cả rồi chứ?”
Lâm Đại Bảo gật đầu: “Đều cất kỹ rồi ạ.”
“Nhớ viết thư cho thím nhỏ đấy, thím nhỏ nhất định sẽ hồi âm.”
Tương lai ba đứa bé Lâm Đại Bảo cố nhiên quan trọng, nhưng quan hệ vợ chồng của Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc cũng rất quan trọng.
Cho nên Trần Ái Ân lựa chọn tùy quân, sống cùng Lâm Kiến Quốc. Trong lúc đó, Trần Ái Ân cũng hy vọng dùng hết khả năng của mình quan tâm nhiều hơn đến ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo.
Lâm Kiến Cường người này, Trần Ái Ân không thể nhận xét gì được, bởi vì người này quá phức tạp.
Người duy nhất khiến Trần Ái Ân không yên tâm vẫn là Triệu Mỹ Hoa.
Tuy rằng giấy báo trúng tuyển đại học cuối cùng bình an mà tới tay Trần Ái Ân, nhưng khúc nhạc đệm ngày đó phát sinh làm Lâm Tiểu Muội trước sau vẫn không thể quên được, cảm thấy trong lòng khó chịu nên đã nói cho Trần Ái Ân biết.
Ngày đó, nếu không phải Lâm Tiểu Muội kịp thời xuất hiện, Triệu Mỹ Hoa sẽ làm gì với giấy báo trúng tuyển của Trần Ái Ân, không ai có thể nói được.
Sau khi Lâm Tiểu Muội nhắc tới, Trần Ái Ân mới nhớ lại một chuyện, bởi vì năm đầu tiên thi đại học không thống nhất công bố thành tích, nên đã xuất hiện không ít sự kiện bị tráo đổi danh ngạch vào đại học.
Lúc Trần Ái Ân biết chuyện, sự tình cũng đã qua ba ngày rồi. Nhưng mặc dù vậy vẫn làm Trần Ái Ân thất kinh, ra cả một thân mồ hôi lạnh.
Triệu Mỹ Hoa người này ngoại trừ hay càn quấy ra thì còn hay âm thầm làm chuyện xấu sau lưng ngươi khác nữa, quá đáng sợ.
Khó trách trong nguyên thư, Từ Lệ Anh dù đã cố gắng bãi bình hết thảy, nhưng hôn nhân với Lâm Kiến Quốc vẫn là không hạnh phúc, thiếu chút đã tới bước đường ly hôn.
Bản thân Triệu Mỹ Hoa đã cường hãn, lại còn dạy dỗ ra mấy đứa con có lực sát thương càng mạnh hơn. Lỡ dính phải, ai cũng chịu không nổi.
Nếu có thể thì cô thật sự muốn đem ba đứa bé Lâm Đại Bảo mang đến nuôi bên người.
Cũng đã có một Dương Dương rồi, còn sợ nhiều thêm mấy đứa bé đã hiểu chuyện, biết săn sóc như Lâm Đại Bảo sao?