Lâm Đại Bảo nhìn về phía Lâm Tiểu Muội, nói: “Cô nhỏ, cháu cũng sẽ không để mẹ cháu ăn hiếp thím nhỏ đâu.”
Lâm Tiểu Muội nói: “Cháu còn nhỏ, bị mẹ cháu dỗ dành vài câu thì không biết còn có thể nhớ được lời mình nói hôm nay không đây.”
Lâm Tiểu Muội không định trông cậy gì vào Lâm Đại Bảo, đối với hai đứa bé còn nhỏ tuổi hơn là Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa thì lại càng không.
Lâm Đại Bảo siết chặt nắm tay, trong lòng thở dài. Nó sẽ dùng hành động để chứng minh cho cô nhỏ thấy, nó nói được thì làm được. Thím nhỏ đã nói qua, nó là người lớn rồi, có thể tự mình phán đoán đúng sai. Nó biết mẹ nó không tốt, chỉ nhất nhất nghe lời nhà mẹ đẻ chứ không nghe ai khuyên bảo. Nó sẽ không trở nên hồ đồ giống như mẹ, suốt ngày bị người bên nhà bà ngoại sai khiến xoay quanh đâu.
Nhìn Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa, Lâm Đại Bảo cảm thấy gánh nặng của mình đúng là không hề ít.
Thím nhỏ còn nói với nó, nó là anh cả trong nhà, phải chăm sóc cho Nhị Bảo và Tiểu Hoa nữa. Nhị Bảo, Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng chưa biết nghĩ. Cho nên, nó là anh cả, hiểu chuyện hơn, biết nghĩ hơn thì đừng để cho người khác bắt nạt Nhị Bảo và Tiểu Hoa. Hai đứa em Nhị Bảo và Tiểu Hoa chính là trách nhiệm của nó.
Lâm Đại Bảo một tay nắm tay Lâm Nhị Bảo, một tay kia nắm tay Lâm Tiểu Hoa: “Thím nhỏ không còn ở đây nữa, hai người bọn mày về sau phải nghe lời anh đấy, biết chưa hả?”
Lâm Nhị Bảo gật đầu: “Biết rồi, thím nhỏ cùng nói với em rồi, em phải nghe lời anh.”
Lâm Tiểu Hoa cũng gật gật đầu: “Nghe lời anh.”
Lâm Đại Bảo yên tâm: “Nhị Bảo tiếp tục đi học với anh. Bà nội ơi, lúc cháu và Nhị Bảo đi học, bà giúp bọn cháu trông Tiểu Hoa nhé, đừng để con bé về nhà với mẹ cháu. Tiểu Hoa còn quá nhỏ, mẹ cháu nói đúng nói sai gì nó cũng không phân biệt được đâu.”
Mẹ Lâm: “Đươc, hai anh em đi học, bà liền dắt Tiểu Hoa theo bên người. Các cháu chưa về thì bà tuyệt đối sẽ không cho Tiểu Hoa về nhà các cháu đâu.”
Lâm Tiểu Muội: “…” Nha, còn biết chơi chiến thuật như vậy nữa cơ đấy?
Mẹ Lâm cười nhìn Lâm Tiểu Muội, Ái Ân phí bao tâm tư như vậy trên người ba đứa bé Đại Bảo, dạy dỗ bọn chúng suốt một năm mà, sao có thể vô dụng được?
Đại Bảo hiểu chuyện, về sau Triệu Mỹ Hoa có muốn dỗ dành thằng bé cũng không dễ dàng.
Nhị Bảo và Tiểu Hoa nhỏ một chút cũng không sao, có Đại Bảo trông chúng nó rồi.
Đại Bảo có thể được như bây giờ, dù ba lưu lại đây, không cùng Ái Ân đi qua chỗ Kiến Quốc thì cũng là một quyết định đúng đắn, rất có giá trị.
------------
Trên xe lửa, Trần Ái Ân còn đang bận rộn dỗ Dương Dương béo ú: “Không khóc, nhớ các anh con thì có thể xem ảnh chụp, về sau còn có cơ hội gặp nhau mà.”
Sớm đoán được tình cảm giữa mấy đứa bé này rất tốt, khi tách ra thì chắc chắn sẽ cáu kỉnh, buồn bực, cho nên cuối năm trước, Trần Ái Ân đã cố ý tốn số tiền lớn đưa cả nhà đi chụp chung một tấm ảnh rồi sau đó sang tấm ảnh đó ra thành vài tấm.
Đương nhiên, tấm ảnh chụp chung này là một tấm ảnh không có mặt Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa rồi.
Như lúc này vậy, khi dỗ Dương Dương thì vừa vặn đem tấm ảnh đó ra dùng “Con xem, đây có phải là anh con không, còn đây là chị con này? Con nhìn kĩ đi, đây là ai nào?”
Dương Dương tuổi còn nhỏ, được Trần Ái Ân dỗ dành một hồi thì lực chú ý liền bị dời đi.
Thằng bé trừng đôi mắt như hạt châu đen, tò mò mà nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, chạm vào mặt Lâm Đại Bảo trên ảnh: “Anh?” “Đúng rồi, là anh con.”
Đầu ngón tay mập mạp chọc một cái, rồi lại chọc về phía mặt Lâm Tiểu Hoa: “Chị!” “Đúng vậy, là chị Tiểu Hoa của con đấy.”
“Cái này cái này cái này.” Dương Dương kích động mà chỉ vào thằng nhóc béo ú trong ảnh, “Dương Dương, là Dương Dương.”
Dương Dương đã không xa lạ gì với bộ dáng của mình cho nên có thể nhìn ra được củ cải nhỏ trên ảnh chính là mình: “Đây là, bà nội, cô…” Chọc vào mặt từng người trên ảnh, Dương Dương điểm danh lần lượt, nhận mặt từng người.
Trần Ái Ân rất kiên nhẫn, Dương Dương nói một người, cô cũng phải đáp theo một tiếng, nhưng cũng xem như đã dỗ được Dương Dương ngừng khóc.
“Dương Dương, mẹ con mệt rồi, qua ba ôm nào.”
Thấy thân hình mum múp thịt của Dương Dương ngồi sát bên cái bụng đã phình to của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc trông mà cực kỳ lo lắng, nếu Dương Dương cứ ngồi cạnh Trần Ái Ân như vậy thì sẽ va vào bụng cô mất.
Dương Dương ghét bỏ mà nhăn mũi: “Không, ngồi với mẹ cơ.”
Đã hơn một năm chưa gặp qua mà nói, đối với Dương Dương béo ú mà nói, Lâm Kiến Quốc chính là một người xa lạ, cho dù có cái xưng hô là ba treo ở đó, thì với cu cậu cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, không có ý nghĩa cụ thể gì cả.
Chia tay các anh chị đã đủ làm Dương Dương buồn lắm rồi, giờ lại còn muốn nó tách khỏi người mẹ, Dương Dương làm sao cũng không chịu.
Lâm Kiến Quốc muốn ôm nó, Dương Dương liền liên tục né sau lưng Trần Ái Ân, trốn không cho Lâm Kiến Quốc bắt được như cùng chơi trò bắt gà con vậy. Hai cha con ầm ĩ, ngược lại khiến Trần Ái Ân ngồi không yên: “Được rồi, anh đừng ôm thằng bé nữa, em bị hai cha con anh làm mệt muốn xỉu rồi. Dương Dương sợ người lạ, anh phải chơi với nó nhiều hơn nữa, nó mới cho anh ôm.”
Lâm Kiến Quốc: “Anh là ba nó!”
“Đúng vậy, người ba một năm qua chưa từng thấy mặt.”
Lâm Kiến Quốc: “…”