Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 193 - Chương 193.

Chương 193. - Chương 193. -

Thấy Lâm Kiến Quốc không sáp lại ôm mình nữa, Dương Dương mới dừng lại, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm Lâm Kiến Quốc, đề phòng anh lại tiến tới.

Trần Ái Ân vỗ vỗ lưng Dương Dương: “Dương Dương, đây là ba con.”

Dương Dương nhìn Lâm Kiến Quốc, rất lâu mới gọi ra tiếng: “Ba ba.”

Lâm Kiến Quốc: “Ái Ân, em sinh cho anh cô con gái đi. Mấy thằng cu này chỉ biết chọc giận anh thôi.” Đừng tưởng là anh nghe không ra nhé, giọng điệu Dương Dương gọi anh là ba khác hẳn lúc gọi mẹ, gọi bà.

Trần Ái Ân nhấp miệng cười: “Cho dù em có thật sự sinh cho anh một cô con gái đi nữa mà cả năm anh và con bé chẳng gặp nhau lấy một lần thì lúc nó kêu anh là ba cũng là cái giọng điệu đó thôi.”

Lâm Kiến Quốc: “Không đâu, chỉ cần là con gái anh thì tính tình sẽ không giống tên nhóc thúi này đâu, con gái anh tri kỷ lắm.”

“Con gái thì không phải là trẻ con, không có tính bướng bỉnh sao? Khó trách Dương Dương lúc này còn không thân với anh. Có người ba như vậy sao, trọng nữ khinh nam!?”

Biết Lâm Kiến Quốc đây là bực mình với Dương Dương, Trần Ái Ân chỉ có thể dỗ danh người đàn ông này: “Lúc trước anh và Dương Dương hơn nửa năm không gặp, không phải chỉ chơi với thằng bé chơi mấy ngày, nó liền dính một cục với anh sao? Lần em về nhà mẹ đẻ ấy, chỉ ở với anh mấy ngày nhưng lúc anh vừa đi, Dương Dương mỗi ngày đều chỉ vào chỗ anh ngủ gọi ba đấy. Bây giờ con trai không thân thiết với anh thì trách nhiệm ở trên người anh hết chứ sao, anh qua dỗ dành nó đi. Tưởng con trai anh là từ trên trời rơi xuống thật đấy à?”

Biết Dương Dương còn có những lúc như vậy, trong lòng Lâm Kiến Quốc thoải mái hơn không ít: “Dương Dương, gọi ba đi nào, ba cùng con chơi trò nâng lên cao, cưỡi ngựa lớn.”

Dương Dương miệng thong thả ăn cam mà Trần Ái Ân đút, lơ đẹp ông ba Lâm Kiến Quốc vẫn còn tay ngang này.

------------

Vừa đến quân khu, Trần Ái Ân liền thấy Hách chính ủy.

Nói thật ra, nếu không phải vì chuyện kia của Từ Lệ Anh thì ấn tượng của Trần Ái Ân với Hách chính ủy khá tốt.

Hách chính ủy nhìn thấy cái bụng nhô cao cao của Trần Ái Ân liền cười như tôn phật Di Lặc: “Ái Ân à, bụng lớn như vậy còn phải tàu xe đến quân khu, dọc đường đi vất vả cho em rồi.”

Trần Ái Ân lông tơ đều dựng đứng cả lên: “Không, không vất vả.”

Hách chính ủy: “Còn bao lâu nữa là sinh, ở cữ xong có thể kịp lúc đại học khai giảng không em?”

Trần Ái Ân: “Cũng đã chín tháng hơn, chắc trong khoảng một tuần nữa là sinh ạ. Có lẽ không ở cữ được đủ một tháng đâu.”

Thật ra, đã đến tháng này còn phải bôn ba trên đường nên suốt đường đi Trần Ái Ân vẫn luôn không yên tâm, rất sợ lúc đang đi đường thì đứa bé muốn ra.

Cũng may đứa bé này bớt lo, lúc Trần Ái Ân vừa mới mang thai thì không có phản ứng gì rõ ràng. Dọc đường đi lần này cũng vậy, trừ bỏ máy thai bình thường ra, đứa bé cũng không quấy quả gì đến Trần Ái Ân.

“Hơn chín tháng rồi á?” Hách chính ủy cực kỳ bội phục Trần Ái Ân, “Kiến Quốc, cậu phải chăm sóc Ái Ân cho tốt đấy.”

Lâm Kiến Quốc: “… Hách chính ủy, đây là vợ tôi.” Hách chính ủy sao lại học theo cái tính đó của mẹ và em gái anh hả?

Hách chính ủy mặc kệ Lâm Kiến Quốc, cười tủm tỉm mà nói với Trần Ái Ân: “Ái Ân à, có gì không tiện, em cứ nói với Kiến Quốc, không thì cũng có thể nói với anh. Nếu có gì không thoải mái, đừng chịu đựng, quân khu này gần bệnh viện quân y lắm. Hơn nữa, lúc em sinh em bé, anh sẽ để chị dâu qua chăm sóc en.”

Trần Ái Ân gật đầu: “Cảm ơn chính ủy quan tâm.”

Sau khi biểu lộ quan tâm với Trần Ái Ân, Hách chính ủy mới nhắc Lâm Kiến Quốc nhanh đưa Trần Ái Ân về: “Dọc theo đường đi vất vả rồi, Kiến Quốc, cậu đưa Ái Ân về nghỉ ngơi đi. Đây là Dương Dương nhỉ, mệt đến ngủ gục luôn rồi này.”

Thẳng cho đến khi về nhà, ngồi trên giường, Trần Ái Ân mới xem như có thể thở ra một hơi: “Kiến Quốc, Hách chính ủy còn giống như trước kia, thích làm mai cho người ta không?”

Trước tiên Lâm Kiến Quốc rót ly nước cho Trần Ái Ân, sau đó lại đi chưng một quả trứng cho Dương Dương: “Nào dám nữa, một lần giáo huấn còn chưa đủ sao? Từ lần đó, sau khi về Hách chính ủy còn bị chị dâu mắng to một trận nữa kìa. Đến nổi bây giờ, vừa nghe đến hai chữ làm mai là Hách chính ủy trốn đi còn nhanh hơn ai hết.”

Gặp qua quỷ còn không sợ trời tối sao?

Một Từ Lệ Anh đã đủ để Hách chính ủy nhận được một bài học rồi.

Trần Ái Ân cười, nói vậy, Hách chính ủy đúng là đã thật sự nhận được một bài học rồi: “Kiến Quốc, Từ Lệ Anh… Gần đây tốt chứ?”

Lâm Kiến Quốc dứt khoát mà đáp một câu: “Không biết.”

“Sao lại không biết? Tào doanh trưởng, chồng cô ấy không phải là đồng cấp với anh à, lại còn ở cùng một quân khu nữa?”

Lâm Kiến Quốc nhìn vào mắt Trần Ái Ân: “Anh cũng chỉ có thể biết gần đây biểu hiện trong quân của Tào doanh trưởng ra sao thôi, chứ sinh hoạt vợ chồng của Từ Lệ Anh và Tào doanh trưởng thì anh biết thế nào được? Ái Ân, em đây là ghen à, hay là đang thử anh?”

Trần Ái Ân có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hào phóng nói: “Ghen, nhưng em tin tưởng anh nên không phải muốn thử anh đâu.”

Lâm Kiến Quốc: “Ghen á, có cái gì mà phải ghen? Anh cùng cô ta không thân, không có em thì anh cũng không quen biết gì cô ta hết.” Một người như vậy, không nên ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh và Ái Ân mới đúng.

Trần Ái Ân nhấp miệng nhỏ, cười: “Bởi vì em thích anh, em để ý đến anh nên em mới lo lắng đấy.”

Một câu nói trắng ra làm làn da màu mạch của Lâm Kiến Quốc đỏ lên, ngượng ngùng: “Bởi vì em thích anh, em để ý đến anh đều đúng cả, nhưng em vẫn là không cần đem cô ta để trong lòng làm gì.”

Nghĩ nghĩ, Lâm Kiến Quốc vội vàng bồi thêm một câu: “Ái Ân, anh cũng thích em, để ý em, lo lắng cho em. Ái Ân, trong lòng anh chỉ có một mình em, cho nên em có thể lại tin tưởng anh nhiều hơn một chút.”

Bình Luận (0)
Comment