Càng ngày, Lâm Kiến Quốc lại càng thấy Từ Lệ Anh phiền phức.
Anh vẫn không hiểu, vì sao lần trước Từ Lệ Anh lại một mình muốn gặp anh. Anh cũng nghĩ không ra, Trần Ái Ân vừa đến quân khu, ai cũng đều không hỏi, lại đi hỏi Từ Lệ Anh.
Chẳng lẽ bởi vì anh là đàn ông, cho nên không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ sao?
Nghe hiểu được ý tứ của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân vuốt bụng, cười: “Có người nói phụ nữ mang thai sẽ ngốc đi, chắc là em cũng vậy đấy. Sau này sẽ không thế nữa đâu.”
Đã nói tốt là sẽ bỏ qua định kiến, không để ý đến tình tiết trong nguyên thư rồi.
Thế nhưng ngày ngày trôi qua, cô lại có chút mơ hồ.
Lâm Kiến Quốc ôm vòng eo đã mập lên gấp mấy lần của Trần Ái Ân, lúc bàn tay anh đặt trên bụng cô thì nhỏ giọng thủ thỉ: “Chúng ta là vợ chồng, em có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng với anh, còn hơn là giấu mãi trong bụng. Một người đàn ông thô kệch như anh sợ là không thể hiểu được những suy nghĩ của em. Nhưng mà, anh sẽ quan tâm, săn sóc em, bao dung em nhiều hơn.”
Chỉ cần Ái Ân muốn nói thì anh sẽ nghe, Ái Ân muốn tâm sự, anh sẽ ở bên cạnh cô.
Trần Ái Ân dựa vào ngực Lâm Kiến Quốc, nghe nhịp đập trái tim anh: “Tốt như vậy sao, một chút cũng không chê em phiền hả?”
Lâm Kiến Quốc: “Không phiền, một chút cũng không phiền.” Dù có thì anh cũng vui vẻ chịu đựng.
“Làm gì đó!”
Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân đang ôm nhau thân thiết, hai vợ chồng tình chàng ý thiếp không biết có bao nhiêu ngọt ngào. Dương Dương vừa ăn no bụng, sau khi đi chạy đi thám hiểm ngôi nhà một vòng thì quay về lại phòng, thế là cu cậu liền nhìn thấy cảnh Lâm Kiến Quốc ôm mẹ mình: “Buông ra, mẹ Dương Dương!”
Một tiếng hô “Làm gì đó!” ngập giọng sữa non nớt của Dương Dương béo ú khiến hai vợ chồng Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc sợ hết hồn, hai vợ chồng “vèo” một cái, tách nhau ra.
Sau khi Lâm Kiến Quốc nhìn thấy người lên tiếng là Dương Dương ú, mặt anh liền dài ra: “Ái Ân, em vẫn là sinh cho anh cô con gái trước đi đã.”
Vợ anh vất vả lắm mới vào bộ đội, mới thân thiết một chút, còn ôm chưa được ba phút đâu, thế mà thằng nhóc thúi này liền nhảy ra gây sự rồi.
Trần Ái Ân: “Chuyện này em không làm chủ được đâu. Là con trai hay con gái đều đã được định ra rồi.”
Cũng chỉ còn lại có mấy ngày là dưa chín cuống rụng.
Dương Dương béo ú đậm cái chân ngắn nhỏ, chạy vào giữa Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc: “Tránh ra, tránh ra, Dương Dương muốn ngồi bên cạnh mẹ.”
Lâm Kiến Quốc nhịn không được đưa tay túm phía sau lưng quần áo Dương Dương, nhắc thằng bé lên rồi đặt ở phía bên kia của Trần Ái Ân. Anh còn giải thích với cô: “Ái Ân, bé gái nâng niu cũng không sao, nhưng bé trai phải nuôi thả mới được.”
Nhìn thấy động tác kia của anh cũng không làm Dương Dương khó chịu, Trần Ái Ân mới gật đầu: “Nhìn ra rồi, nuôi như anh quá là thả luôn.”
Quả thật cô chưa từng thấy ông ba nào lại xách con trai mình như vậy hết, mèo mẹ cắn gáy mèo con so ra còn nhẹ nhàng hơn Lâm Kiến Quốc nhiều.
Dương Dương mới được đặt ngồi lên giường là đã ngay lập tức nhảy lại xuống đất: “Dương Dương muốn ngồi bên này, ba, tránh xa một chút.”
“…” Lâm Kiến Quốc nhăn mặt, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục so đo với thằng nhóc Dương Dương này được. Anh ôm Dương Dương lên đặt vào chỗ anh ngồi ban đầu, rồi sau đó lại đi qua ngồi vào phía bên kia của Trần Ái Ân.
Dương Dương chớp chớp mắt, ngớ người.
Nó chính là muốn ngăn cách mẹ và người đàn ông này ra, sao giờ người này lại ngồi bên cạnh mẹ nữa rồi?
Cảm thấy không thích hợp, mục đích vẫn chưa đạt được, Dương Dương không nói hai lời, lại thở hổn hển nhảy xuống đất, chạy về phía Lâm Kiến Quốc, muốn ngồi vào giữa anh và Trần Ái Ân.
Lâm Kiến Quốc mím môi thành một đường thẳng, anh là ba nó, anh nhịn, lại tiếp tục đổi bên.
Dương Dương béo ú nghiêng người qua, chịu đả kích không thôi mà nhìn Lâm Kiến Quốc lại ngồi bên cạnh Trần Ái Ân. Đôi mắt cu cậu trừng to, cái miệng nhỏ chu lên tròn tròn, mặt nhăn lại, khóc không ra nước mắt mà xin Trần Ái Ân giúp đỡ: “Mẹ ơi, này hư, bắt nạt Dương Dương, muốn đánh.”
Trần Ái Ân bị hai cha con này chọc cười: “Dương Dương, con xem, ba con cao hơn, to hơn mẹ thế kia, mẹ đánh không lại ba.”
Lâm Kiến Quốc: “Muốn đánh ba à. Ba thấy ngày thường bà nội và mẹ con quá chiều con rồi, cái mông béo tròn này ngứa rồi hả?”
Nghĩ đến thằng con cứ luôn chống đối mình, không hề có nửa phần phụ tử tình thâm, Lâm Kiến Quốc lại vuốt bụng Trần Ái Ân từng cái: “Con gái, về sau con phải là áo bông nhỏ của ba nhé.”
Thằng nhóc thúi này, một đứa cũng đã thấy nhiều rồi.
Dương Dương vươn bàn tay đánh một cái trên mu bàn tay của Lâm Kiến Quốc: “Em trai nhỏ! Dương Dương, này, không được sờ.”
Thấy Lâm Kiến Quốc sắp nổi cơn, Trần Ái Ân vội vàng thay Dương Dương giải thích: “Đây là mẹ dạy nó đấy. Mẹ dặn Dương Dương ở bên cạnh em thì không được để người ngoài tùy tiện sờ bụng em, nói với Dương Dương là như thế sẽ dọa đến em trai nhỏ trong bụng. Không phải nó chỉ đánh anh đâu, với ai nó cũng đều vậy hết.”
Ai dám sờ lên bụng Trần Ái Ân, Dương Dương liền hầm hầm hừ hừ quát người ấy, bảo ngưng ngay.
Đừng thấy cu cậu nhỏ mà coi thường, có một lần Triệu Mỹ Hoa định sờ bụng Trần Ái Ân, thế mà bị một thằng nhóc mới cai sữa như Dương Dương quát cho lùi ra đấy.
Cho dù bộ dạng hầm hừ dọa nạt của Dương Dương rất rất đáng yêu, nhưng bên trong vẫn có chút hung hãn.
Nếu Triệu Mỹ Hoa không có tâm tư gì khác, dĩ nhiên sẽ chỉ thấy bộ dạng đó của Dương Dương rât đáng yêu thôi, nhưng chị ta lại tâm thuật bất chính, cho nên ngay cả đối mặt với một đứa bé như Dương Dương cũng sẽ nhịn không được mà thấy chột dạ.