Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 195 - Chương 195.

Chương 195. - Chương 195. -

Lâm Kiến Quốc giật mình: “Chị dâu lại ăn hiếp em à? Là con trai của Lâm Kiến Quốc thì bảo vệ mẹ và em gái là đúng rồi.”

Dương Dương dài giọng kêu lên: “Là em trai, em trai em trai em trai!”

Trần Ái Ân vỗ vỗ sau lưng Dương Dương, để thằng bé đừng kích động: “Ăn hiếp? Tiểu Muội nói với em, chị dâu thiếu chút nữa đã thay em ký nhận giấy báo trúng tuyển đại học rồi đó, anh nói xem đây có tính là bắt nạt, ăn hiếp em không?”

“Thế giấy báo trúng tuyển đâu rồi?”

“Cũng may đúng lúc đó Tiểu Muội về nhà thấy được.” Không có giấy báo trúng tuyển, làm sao cô có thể bảo Lâm Kiến Quốc đến đón mình chứ?

Dương Dương không hiểu những chuyện người đang nói đến, nó chỉ để ý đến vấn đề mình quan tâm thôi: “Mẹ, là em trai, em trai.”

Trần Ái Ân chợt thấy đau đầu: “Ba con thì muốn con gái, con thì muốn em trai. Không thì hai cha con chơi kéo búa bao đi, ai thắng nghe người đó?”

Lâm Kiến Quốc nhéo khuôn mặt mủm mỉm của Dương Dương: “Mẹ con mà sinh em trai thì lớn lên sẽ giống ba đó.”

Dương Dương “A” một tiếng, không thể tin được mà nhìn bụng Trần Ái Ân: “Vậy… Ném nó đi!”

Lâm Kiến Quốc: “Mẹ con nếu sinh em gái thì em gái lớn lên sẽ giống mẹ con như đúc.”

Gương mặt tròn như bánh bao của Dương Dương trong phút chốc nhăn thành tiểu long bao (bánh bao súp): “Giống mẹ?”

“Đúng vậy, em gái sẽ giống mẹ con.”

Dương Dương còn nhỏ nhưng đã hiểu được cái gì gọi là rối rắm: “Thế thì… muốn có em gái cơ. Không cần em trai nữa, em trai giống người này, không thích. Giống mẹ mới thích.”

Trần Ái Ân đều nhanh bị hai cha con ngớ ngẩn này chọc cho tức đến muốn ngất luôn rồi. Mang thai ngốc ba năm, đây không phải là người ta dùng để hình dung người mẹ ư, làm sao lại phát sinh ở trên người làm cha là Lâm Kiến Quốc được vậy?

Trần Ái Ân nhéo Lâm Kiến Quốc một phen: “Có ai lại dạy con mình như vậy không hả? Con trai lớn lên giống anh, Dương Dương không thích, còn muốn ném em nó đi, anh không dạy bảo mà lại còn hùa theo nó?! Anh có tin em cũng ném anh luôn không!” Định ném con cô cơ đấy, hai cha con này còn không định lên trời luôn đi?!

Lâm Kiến Quốc chỉ nghĩ rất đơn giản, đạt được mục đích là tốt rồi: “Đó là vì anh muốn dạy dỗ Dương Dương yêu thương em gái thôi. Dương Dương thích em trai như vậy, lỡ như em sinh con gái, Dương Dương đem con bé ném đi thì làm sao bây giờ?”

Tuy rằng đã đạt được mục đích, nhưng nghĩ đến cảnh vừa rồi Dương Dương vừa nghe nói em trai sinh ra sẽ giống anh thì muốn ném luôn, trong lòng Lâm Kiến Quốc lại thấy khó chịu.

“Nhóc thúi này, vô lương tâm, bất hiếu.”

Trần Ái Ân: “Ai kêu anh lại nói thế với nó, không phải là tự ngược sao? Còn có mặt mũi trách Dương Dương cơ đấy. Dương Dương thì biết cái gì, tất cả đều tại anh không biết dạy nó thôi.”

Dương Dương gật gật cái đầu nhỏ: “Đều tại ba!”

Lâm Kiến Quốc: “…”

Mắng xong Lâm Kiến Quốc, Dương Dương liền quay qua Trần Ái Ân cười nhe hai cái răng cửa, làm nũng: “Mẹ, Dương Dương ngoan lắm, cực kỳ cực kỳ ngoan.”

Lâm Kiến Quốc: “…”

Sợ sự so sánh không thỏa đáng vừa rồi sẽ để lại ảnh hưởng xấu cho Dương Dương , Trần Ái Ân vội vàng sửa đúng lại cho thằng bé: “Dương Dương à, lỡ như mẹ lại sinh ra em trai thì con sẽ không thích sao? Com không thích em trai, em con sẽ buồn lắm, mẹ cũng sẽ khóc mất thôi.”

Dương Dương xoắn xoắn ngón tay, bĩu môi, vẻ mặt tủi thân: “Em trai giống ba.”

Trần Ái Ân: “Ai nói? Em trai Dương Dương lớn lên chắc chắn sẽ giống Dương Dương rồi. Mặt giống như Dương Dương thì vừa trắng lại vừa tròn, rất đáng yêu. Em trai giống Dương Dương. Nhưng sẽ nhỏ hơn Dương Dương đấy, không cao được như con, khoẻ được như con đâu.”

Dương Dương: “Thật ạ?”

“Thật mà.”

Lỡ như thật sự sinh một đứa con trai, chờ cho thằng bé lớn lên giống Lâm Kiến Quốc thì ít nhất cũng phải mười tám năm sau.

Trong mười tám năm đó, nhất là lúc mới sinh, thằng bé chỉ có thể giống Dương Dương thôi, là một cây củ cải bự.

Dương Dương vỗ tay, hớn hở: “Em trai giống Dương Dương, em gái giống mẹ.”

Lâm Kiến Quốc: Thế anh đây thì sao? Con trai, con gái anh nhưng đều không liên quan gì đến anh hử?

Bức bối không thôi làm Lâm Kiến Quốc suýt chút nữa là buộc miệng, đây đâu phải là anh nuôi con trai, đây rõ ràng là đang nuôi một tình địch đấy chứ!

Lâm Kiến Quốc đón Trần Ái Ân vào quân khu, chuyện này tuy không lớn, nhưng số người biết chuyện cũng không ít.

Biết Trần Ái Ân tới, nhưng bởi vì bụng cô cũng đã chín tháng, cho nên mọi người cũng kiềm chế để không đến quấy rầy cô. Có chuyện gì thì chờ Trần Ái Ân sinh em bé, ở cữ xong rồi hẵn đến cửa thăm hỏi vậy.

Những người muốn làm quen với Trần Ái Ân không có mặt mũi tới cửa quấy rầy, nhưng người muốn tìm Trần Ái Ân tính sổ thì dĩ nhiên là không có cái ý thức này rồi.

Cho dù đại đội trưởng xã Hồng Kỳ và chồng mình đều nói là Trần Ái Ân tham gia thi đại học, trúng tuyển và đã trở thành sinh viên rồi, nhưng Từ Lệ Anh dù thế nào cũng không muốn tin.

Lúc này thì tốt rồi, Trần Ái Ân đã tới bộ đội.

Là thật là giả, là người hay quỷ, cô tự mình đi hỏi Trần Ái Ân không phải là sẽ rõ ràng sao?

Từ Lệ Anh biết Trần Ái Ân sống ở đâu, muốn tìm Trần Ái Ân là chuyện cực kỳ dễ dàng.

---

Trần Ái Ân vất vả lắm mới thuyết phục được bản thân là đem chuyện của Từ Lệ Anh vứt qua một bên không thèm nghĩ tới nữa, thế mà Từ Lệ Anh lại chủ động tới cửa, khiến cho Trần Ái Ân muốn không nghĩ đến cũng khó.

Từ Lệ Anh vì sao lại đến đây? Không phải thật sự xem cô là bạn tốt, tới thăm tỏ vẻ quan tâm đến cô đấy chứ?

Từ Lệ Anh tới, còn không phải vì Lâm Kiến Quốc - người nam nhân này ư.

Bình Luận (0)
Comment