Trần Ái Ân xoa xoa khuôn mặt nhỏ ú thịt của Dương Dương: “Dương Dương à, về sau con lớn lên không được quá trêu hoa ghẹo nguyệt, mang nợ đào hoa rắc rối như này về cho vợ con đâu đấy, biết chưa nào? Phải làm một chàng trai tốt nha.”
Dương Dương nhìn Trần Ái Ân cười: “Dương Dương tốt nhất, Dương Dương ngoan lắm, mẹ thích Dương Dương nhất!”
“Đúng vậy, Dương Dương nhà chúng ta là tốt nhất, mẹ thích Dương Dương nhất luôn.”
Dương Dương vui sướng nhảy lên vài cái tại chỗ: “Mẹ thích Dương Dương, không thích ba, Dương Dương tốt hơn ba nhiều.”
Trần Ái Ân thật sự vui vẻ: “Đúng là hai cha con dở hơi, một bên là vại dấm to, một bên là vại dấm nhỏ, hai vại dấm này lại còn bắt một mình mẹ dỗ dành nữa chứ. Thật hy vọng mẹ có thể sinh được cô con gái, đến lúc đó, ít nhất thì con bé cũng có thể san sẻ gánh nặng này với mẹ rồi.”
Đàn ông nhà họ Lâm này ấy à, mặc kệ là tuổi nào, năm nay bao lớn thì đều có một chút gì đó kỳ quặc mà lại ngây thơ.
Lâm Kiến Cường là thế, Lâm Kiến Quốc là thế, ngay cả củ cải nhỏ ba tuổi như Dương Dương cũng vậy luôn. Đàn ông nhà họ Lâm ấy à, “nguy hiểm” lắm.
Dương Dương ôm bụng Trần Ái Ân, chu cái miệng nhỏ, cách quần áo hôn lên bụng cô một cái: “Muốn có em gái, em gái lớn lên giống mẹ. Dương Dương sẽ dẫn em gái đi chơi.”
Nó nhìn thấy ba mỗi lần đều là làm như vậy. Nó cũng muốn hôn em gái nhiều một chút, để về sau em gái thân với nó chứ không thân với ba. Đến lúc đó, em gái này, mẹ này, tất cả đều là của nó hết, ba một người cũng không có luôn.
Từ Lệ Anh vừa vào cửa thì vừa vặn thấy ngay một màn như vậy, cả người cô ta ngây ra tại chỗ: “Cậu… Có thai?! Chuyện khi nào!” Sao cô ta không hề hay biết?
Trần Ái Ân kéo Dương Dương ngồi xuống. Dương Dương giống như con báo nhỏ, trừng cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Từ Lệ Anh.
Ba nói, những lúc ba không ở nhà, cũng chỉ có một mình nó là có thể bảo vệ mẹ và em gái thôi.
Hồi còn ở nông thôn, mẹ Lâm cũng thường xuyên bố trí nhiệm vụ bảo vệ mẹ và em trai cho Dương Dương.
Sau khi vào quân khu, bảo vệ mẹ và em trai chẳng qua là biến thành bảo vệ mẹ và em gái thôi, vậy nên Dương Dương có thể làm rất dễ dàng, có thể nói là xe nhẹ đường quen, quen tay hay việc.
Xoa nhẹ đầu thằng bé, trên mặt Trần Ái Ân mang theo khách sáo, xa cách mà cười: “Tính ra thì nên cảm ơn cậu mới đúng. Chuyện tôi và Kiến Quốc, toàn bộ đội sản xuất ngoại trừ người nhà tôi ra thì cũng chỉ có một mình cậu biết. Kiến Quốc sợ tôi tủi thân, sợ nhà mẹ đẻ tôi bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu đó nên nhân lúc tôi đang ở nhà mẹ đẻ, anh ấy cũng đã cố ý xin nghỉ chạy về nhà tôi một chuyến luôn. Đứa bé này cũng chính là vào lúc ấy mà có đấy.”
Từ Lệ Anh mặt trắng bạch: “Không có khả năng, cậu gạt tôi!”
Những lời này của Trần Ái Ân tương đương với việc nói cho Từ Lệ Anh hai sự thật tàn khốc.
Người đàn ông cô ta hâm mộ không thôi lại đối với Trần Ái Ân yêu quý có thừa, thương tiếc Trần Ái Ân đến tận xương tủy. Trần Ái Ân thế mà lại có được tình yêu cô ta vẫn luôn mơ ước trong lòng.
Sự thật thứ hai chính là, bí mật cô ta gả cho Tào Nguyên Đức, làm mẹ kế cho Tào Dân và Tào Anh chắc chắn là do Lâm Kiến Quốc nói ra chứ không phải là ai khác. Quan trọng nhất chính là, bởi vì cô ta mà Trần Ái Ân ngược lại lại có thế mang thai con của Lâm Kiến Quốc!
Trần Ái Ân: “Tôi vì sao phải lừa gạt cậu chứ. Tâm tư của cậu đối với Kiến Quốc, khi còn ở đội sản xuất, tôi cũng đã đoán được ít nhiều rồi. Chuyện của Hách chính ủy phát sinh cũng chỉ là vừa vặn để tôi xác minh suy đoán của mình thôi. Từ Lệ Anh, biết vì sao hôm nay tôi gặp cậu không?”
“Vì sao?”
“Vì Dương Dương.” Trần Ái Ân sắc mặt trầm trầm, “Cậu có tâm tư đấy với Kiến Quốc, vậy thì hai năm trước, những lời có liên quan đến Dương Dương mà cậu nói với tôi, rốt cuộc là có ý tứ gì, trong lòng cậu và tôi đều biết rõ ràng. Dương Dương là con trai tôi. Về sau con trai tôi, người nhà tôi, cậu làm ơn tránh xa ra một chút đi. Từ Lệ Anh, cậu phải nhớ cho kỹ, cậu đã là quân tẩu rồi, là phụ nữ có chồng rồi đấy. Làm người thì phải có liêm sỉ chứ, đúng không nào?”
Từ Lệ Anh đâu chịu thừa nhận: “Tôi làm sao lại không có liêm sỉ? Những lời cậu vừa nói, tôi một câu cũng nghe không hiểu. Hai ta là bạn tốt, biết cậu mới đến đây, tôi là lo lắng cho cậu, sợ cậu không quen với sinh hoạt trong quân đôi mới vội vàng đến đây tìm cậu, xem cậu có cần giúp gì không. Trần Ái Ân, cậu đừng xem lòng tốt của người khác trở thành lòng lang dạ sói.”
Trần Ái Ân cũng không tức giận: “Đừng nhắc đến hai chữ bạn tốt với tôi, người bạn như cậu có cho tôi cũng không dám lấy đâu. Lúc trước khi còn ở đội sản xuất, cậu lợi dụng tôi, việc gì cũng không cần làm lại được chia đều một nửa công điểm chăm sóc Dương Dương, rồi còn ở nhà tôi ăn không trả tiền một đoạn thời gian nữa chứ. Lúc hai ta là bạn tốt ấy, cậu chính là chiếm lợi của tôi không ít lại chẳng chịu bỏ ra chút gì, bạn bè như vậy, tôi đây không thiếu. Cậu có tâm tư khác với Kiến Quốc, lại còn không có ý tốt với con trai tôi nữa chứ. Về sau cậu đừng tới nhà tôi nữa, cho dù có đến tôi cũng sẽ không gặp đâu.”
Trần Ái Ân đã nói trắng ra như vậy rồi, nếu Từ Lệ Anh còn có mặt mũi thì sau này đừng nên đến cửa nhà cô nữa.
Từ Lệ Anh không phục, không phục chính mình lại bại bởi một người như Trần Ái Ân: “Cậu không muốn gặp tôi, vậy tại sao hôm nay lại cho tôi vào cửa?”
Trần Ái Ân vuốt ve bụng mình: “Tôi đã nói rồi mà, là để cám ơn cậu đấy. Không có cậu, đứa bé này sẽ không tới nhanh như vậy đâu.”